Chiến Thần Bất Bại

Chương 3923:




Chương 3923

 

Thấy Tiêu Chính Văn nghiêm túc thế, sắc mặt Tần Lương Ngọc cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

 

Lẽ nào chàng trai trước mặt này thật sự có thể đột phá ở đây?

 

Trầm tư một lúc lâu, Tần Lương Ngọc mới nói với Tiêu Chính Văn: “Thật ra chỉ cần cậu chịu giúp tôi, chúng ta vẫn có thể rời khỏi đây”.

 

“Nếu tôi nói không thì sao?”, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại, thậm chí không nhìn đến Tần Lương Ngọc.

 

“Chàng trai trẻ, cho dù cậu có tư chất siêu phàm thế nào cũng không thể đột phá đến cảnh giới Đại Đế trong thời gian ngắn. Lẽ nào cậu không nhận ra thể lực của cậu mất đi rất nhanh khi ở đây sao?”

 

“Cậu còn chưa tu thành Đại Đế đã mất sức như tôi rồi”.

 

Tần Lương Ngọc trầm giọng khuyên bảo.

 

“Không sao, có thể chết chung một chỗ với tiền bối Tần, đời này của tôi không hối tiếc, hơn nữa có thể chôn chung với người đẹp như bà thì có gì không được chứ”, Tiêu Chính Văn khích tướng nói.

 

“Hả?”

 

Nghe thế Tần Lương Ngọc không khỏi nổi giận.

 

Bà ta từng là Đại Đế đấy!

 

Dù trên người bị thương nhưng có ai lại dám nói chuyện với bà ta bằng giọng điệu này không?

 

Trêu chọc một Đại Đế, cho dù là lúc nào cũng là hành vi tự tìm chết.

 

“Nếu là ở ngoài thì bây giờ cậu đã chết lâu rồi”, sắc mặt Tần Lương Ngọc trở nên khó coi, lạnh lùng nói.

 

Tiêu Chính Văn lại không cho là đúng nói: “Như tiền bối đã nói, dù sao sớm muộn gì cũng phải bị nhốt cho đến chết ở đây, chết trong tay tiền bối cũng là một chuyện tốt đẹp. Người xưa có câu, chết dưới hoa mẫu đơn có làm ma cũng phong lưu”.

 

“Két két két!”

 

Tiếng nghiến răng ken két vang lên bên tai Tiêu Chính Văn, nhưng cuối cùng Tần Lương Ngọc vẫn không ra tay.

 

Lúc này hai người đều rơi vào trầm tư, thời gian cũng lẳng lặng trôi qua.

 

Cho đến nửa tháng sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt như tia chớp nhìn Tần Lương Ngọc nói: “Nói cho tôi biết, chữa trị vết thương cho bà có phải chỉ cần đến Dưỡng Thần Đan là đủ không?”

 

Nghe anh nói thế Tần Lương Ngọc ngạc nhiên nhìn anh nói: “Sao… sao cậu biết, cậu… cậu nhìn lén tôi”.

 

Âm thầm quan sát luôn là điềm cấm kỵ, càng là thái độ bất kính với người khác.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn cũng chỉ xuất phát từ sự bất lực, dù sao người có thể phá vỡ trận pháp, dẫn anh ra ngoài cũng chỉ có một mình Tần Lương Ngọc trước mặt này thôi.

 

Nhưng qua cuộc nói chuyện trước đó, Tiêu Chính Văn cũng không khó đoán được Tần Lương Ngọc không hề tin mình.

 

Càng không thể nói ra cách chữa trị vết thương của bà ta.

 

Thế nên Tiêu Chính Văn mới phải cố ý chọc giận Tần Lương Ngọc để nhìn ra đầu mối trong khí tức của bà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.