Chiến Thần Bất Bại

Chương 3909:




“Muốn vào núi, được thôi! Nhưng phải hỏi cây giáo trong tay tôi có đồng ý hay không trước đã!”, ánh mắt Trần Huy Tổ trong trẻo lạnh lùng, rung cây giáo bạc trong tay.

 

Mà giờ khắc này, đại chiến trong núi Thái Thương vẫn còn tiếp tục!

Trong nháy mắt, bên cạnh Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long chỉ còn lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm!

 

Toàn bộ những người còn lại đã mất mạng tại chỗ!

Các tảng đá trên mặt đường khắp cả núi Thái Thương đều nhuốm màu máu đỏ tươi!

 

Hứa Thương Long và Lục Tiêu Dao cùng với một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng còn sót lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn như gặp phải kẻ địch rất mạnh.

 

Chuyện phát triển đến bước này, có thể nói bọn họ đã hết cách xoay chuyển trời đất!

 

Không chỉ Hứa Thương Long bị thương nặng ngay cả Lục Tiêu Dao cũng bị đánh cho tàn phế một cánh tay!

 

Giờ phút này vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm kia cũng chỉ còn lại nửa cái mạng!

 

Tiêu Chính Văn giơ cây giáo đứng đó, uy phong tám hướng, không hề bị thương chút nào!

 

Thậm chí trên bộ quần áo dài màu trắng tinh khiết còn không có một giọt máu nào bắn tới!

 

“Rốt cuộc cậu là ai?”, Lục Tiêu Dao cũng không kiềm chế được nỗi sợ hãi nữa, run run hỏi.

 

Trải qua trận chiến này, dù thế nào ông ta cũng không tin Tiêu Chính Văn chỉ là người vô danh!

 

Cho dù thế gia lớn như nhà họ Khổng, nhà họ Tư Mã cũng tuyệt đối không thể đào tạo ra một nhân vật ngoài sức tưởng tượng giống như Tiêu Chính Văn!

 

Nhất là ý chí và kinh nghiệm chiến đấu kinh khủng của Tiêu Chính Văn, ngay cả những lão già đã sống ngàn năm như họ cũng phải tự hổ thẹn vì thua kém!

 

Một thanh niên từ thế tục còn chưa đến ba mươi tuổi, sao có thể lĩnh ngộ được?

 

“Chẳng phải các người đã biết rồi sao? Thế tục, vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!”

 

Tiêu Chính Văn dửng dưng mỉm cười, ngay sau đó đá thi thể dưới chân sang bên đường.

 

“Nếu cậu ta không chết, chúng ta sẽ xong đời!”

 

Trong lúc nói chuyện, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm cuối cùng cũng hết sức sợ hãi, giờ kiếm dài xông về phía Tiêu Chính Văn!

 

Ánh kiếm lũ lượt như mưa như thác chém về phía Tiêu Chính Văn trong chớp nhoáng.

 

Vào giờ phút này, hắn thà rằng mình chết nhanh chết gọn còn hơn bị nỗi sợ hãi vô biên này tiếp tục giày vò.

 

Thấy chiêu thức bất chấp sống chết của người đó, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, cây giáo Bá Vương trong tay khẽ rung lên!

 

“Bụp!”

 

Sau đó tia sáng bạc xuất hiện!

 

Một tia sáng khác biệt xuyên qua màn sáng kia, giống như đâm qua núi cao sông dài!

 

Một lực đạo vô cùng kinh khủng cứ thế xông ra, ở sau lưng Tiêu Chính văn như có thiên quân vạn mã, mà trước mặt đại quân, một vị tướng quân mặc giáp bạc, khí thế như thiên thần, cây giáo dài trong tay đột nhiên đâm tới!

 

“Ầm!”

Cùng một tiếng vang thật lớn vọng tới, tựa như bầu trời này cũng rung động theo cây giáo đó!

 

“Phụt!”

Nhát giáo này không hề nương tay, cứ thế đâm vào ngực hắn, ngay sau đó Tiêu Chính văn nhẹ nhàng rung thân cây giáo, lại một thi thể bay ngược ra xa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.