Chiến Thần Bất Bại

Chương 3899:




Lục Tiêu Dao cũng nhân cơ hội này, đột nhiên tiến lên chém đến, mà sau lưng ông ta còn có ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, trong tay mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm, đánh về phía Tiêu Chính Văn!

Cùng lúc đó, Hứa Thương Long cũng dẫn theo ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm tiến sát bên còn lại của Tiêu Chính Văn, tạo thành thế vòng vây đối với Tiêu Chính Văn!

 

Ở phía đối diện của Tiêu Chính Văn, hai tay Tần Cối cầm thanh kiếm Thất Tinh, bước ra khỏi sương mù, nhìn về phía Tiêu Chính Văn với nụ cười khẩy: “Nơi này chính là nơi chôn thân của cậu, không khoanh tay chịu trói thì còn đợi đến khi nào nữa?”

 

Đối mặt với trận chiến này, đổi lại là một người khác thì bây giờ đã thôi kháng cự, bó tay chịu trói!

 

Dù sao đối mặt với sự hợp lại vây giết của mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, bất kỳ cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm nào cũng không có cơ hội thắng!

 

Thậm chí ngay cả chạy trốn cũng là một loại hy vọng xa vời!

 

Phóng tầm nhìn cả Đông Vực, cao thủ như Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long có danh tiếng lâu đời, liệu có mấy người ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, có thể lội ngược dòng, chém hai người bọn họ dưới lưỡi kiếm?

 

Cộng thêm Tần Cối – một cao thủ Nhân Hoàng cấp tám, cho dù Tiêu Chính Văn có thực lực mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần không có cao thủ Đế Cảnh trợ giúp thì kết quả anh cũng phải chết!

 

Mà Tiêu Chính Văn không hề hoang mang, sau khi né tránh được mấy kiếm khí, cơ thể chợt lóe, xuất hiện cách đó trăm bước!

 

“Thật là hao tâm tổn trí!”, ánh mắt Tiêu Chính Văn đảo qua mặt đám người Lục Tiêu Dao, cười khẩy nói.

 

“Thực ra không cần tốn nhiều thời gian, nhưng hôm nay cậu buộc phải chết! Có thể khiến chúng tôi hợp lại giết cậu thì cho dù xuống dưới cửu tuyền, cậu cũng nên cảm thấy vinh hạnh!”

 

Trong đôi mắt của Lục Tiêu Dao, sát khí như thủy triều, mấy người xung quanh ông ta cũng bắt đầu rút kiếm trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Chính Văn, giống như đang nhìn một thi thể.

 

“Vì giết tôi, các người phải trả giá quá lớn rồi nhỉ, chẳng lẽ ngay cả Thiên Châu cũng không cần sao nữa sao?”, Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi nói.

 

“Ha ha! Thiên Châu? Thiên Châu cũng chỉ là một ngòi nổ mà thôi, sở dĩ công khai với bên ngoài là vì để dẫn dụ người bên cạnh cậu rời đi!”

 

“Để tránh cục diện quá mức hỗn loạn, bị cậu thừa dịp chạy trốn!”

 

Lục Tiêu Dao đắc ý cười khẩy nói.

 

“Xem ra vì để giết tôi, các người đúng là phải bỏ vốn máu luôn rồi!”, Tiêu Chính Văn nheo mắt lại nói.

 

“Tiêu Chính Văn, chuyện đã đến nước này, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên phản kháng vô ích! Nếu tôi là cậu thì đã sớm tự sát để tạ tội và tránh liên lụy đến gia đình rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.