Chiến Thần Bất Bại

Chương 3870:




Lục Tiêu Dao khinh miệt cười mỉa nói: “Tiêu Chính Văn, cậu bớt tự dát vàng lên mặt đi”.

 

“Sở dĩ bọn tôi từ chối gia nhập điện Thần Long chẳng qua là không ưa cậu mà thôi, một Nhân Hoàng cấp năm như cậu mà cũng dám nói không xem trọng bọn tôi ư? Cậu có tư cách đó sao?”

 

Hứa Thương Long cười khẩy lắc đầu nói: “Không ngờ Tiêu Chính Văn được người ta đồn đại thần kỳ, lại chỉ có thế mà thôi”.

 

Ông ta vừa nói thế, ngay cả nhiều người xung quanh cũng nở nụ cười khinh miệt.

 

“Tiêu Chính Văn, thật ra bị người khác khinh thường cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ cần sau này chịu cố gắng thì vẫn còn cơ hội. Nhưng Nhân Hoàng cấp năm lớn lối không biết xấu hổ nói xem thường Nhân Hoàng cấp sáu thì đúng là nực cười”.

 

“Nói thế nào đi chăng nữa, thực lực và cảnh giới của người ta cũng cao hơn cậu”, Tần Cối cũng nói hùa theo.

 

Tiêu Chính Văn chưa kịp lên tiếng, hai người Tiết Hoài Lễ đứng bên cạnh Đế Khư đột nhiên lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “Theo như anh Tiêu nói thì có phải bọn tôi cũng không có tư cách lọt vào mắt của anh không?”

 

Nghe thế Bạch Ngọc Trinh không khỏi quay đầu lại nhìn hai người phía sau, có thế nào cô ấy cũng không ngờ hai người Tiết Hoài Lễ sẽ công khai đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn vào lúc này.

 

“Các anh? Đến những con vật nhỏ cũng phải tự biết sức mình, tôi không chỉ xem thường các anh từ trước, hơn nữa sau này các anh cũng không thể lọt vào mắt tôi đâu”, Tiêu Chính Văn thậm chí còn lười quay đầu lại nhìn họ, lạnh lùng nói thẳng.

 

“Hừ! Nói hay lắm! Ngay từ đầu bọn tôi đã khá bất mãn với anh, nếu anh đã nói thế thì chúng tôi cũng không ngại nói sự thật cho thiên hạ biết”.

 

“Anh ta!”, Tiết Hoài Lễ chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Vì bảo vệ thể diện của điện Thần Long mà cố ý mời hai người bọn tôi đến góp mặt”.

 

“Nếu chúng tôi không thể lọt vào mắt anh, vậy thì tạm biệt”.

 

Nói rồi hai người Tiết Hoài Lễ đứng lên đi khỏi đó.

 

Mặc dù hai người họ chỉ là nhân vật nhỏ bé nhưng vào lúc này đột nhiên đứng lên không ủng hộ Tiêu Chính Văn cũng đồng nghĩa với việc gây ra cú sốc không nhỏ cho điện Thần Long.

 

Thấy hai người đã đi xa, đám người hóng chuyện không khỏi cười nói: “Xem ra Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thế mà thôi, vì thể diện đúng là chuyện không có giới hạn nào cũng có thể làm được”.

 

“Đúng là nực cười, tôi nghĩ điện Thần Long vẫn nên ngoan ngoãn cút về thế tục đi”.

 

“Không ai có thể gia nhập vào điện Thần Long được đâu, biết điều thì mau cút ra khỏi Đế Khư”.

 

Tiêu Chính Văn nhìn mọi người xung quanh, cười mỉa nói: “Nói thế tức là hôm nay các người không định để yên cho điện Thần Long?”

 

“Không ai muốn nhắm vào điện Thần Long cả, càng không có ai nhắm vào Tiêu Chính Văn cậu, nhưng Đế Khư là một trong thánh địa của Đông Vực, sao có thể là nơi điện Thần Long cậu nói chiếm là có thể chiếm chứ?”

 

“Dù muốn độc chiếm Đế Khư, các cậu cũng phải thể hiện chút thực lực, chỉ dựa vào mấy lời giả dối không thể vượt qua thử thách”.

 

“Nói khó nghe tức là với tác phong của điện Thần Long, đừng nói độc chiếm Đế Khư, dù chọn bừa một ngọn núi cao, các cậu cũng không xứng có quyền chiếm lấy”.

 

Thoáng chốc tiếng xì xào bàn tán vang lên, dường như mọi người đều đang gạt bỏ điện Thần Long ra, từng đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.

 

Họ chỉ ước gì Tiêu Chính Văn bị đuổi khỏi Đế Khư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.