Chiến Thần Bất Bại

Chương 3856:




“Gặp kẻ địch mạnh thì dùng mưu kế để giành chiến thắng, gặp kẻ địch yếu thì phải linh hoạt mà giành thắng lợi!”, Tư Mã Viêm ôn tồn nói.

 

Nếu như điện Thần Long chỉ có một cao thủ là Viên Thiên Canh, vậy thì chỉ cần cầm chân Viên Thiên Canh, khiến cho ông ta không còn thời gian rảnh để quan tâm chuyện khác, chỉ dựa vào Tiêu Chính Văn thì làm sao bảo vệ được cả điện Thần Long?

 

Tới lúc đó, mấy người Tiêu Chính Văn chết rồi, Viên Thiên Canh cũng trở thành bèo không rễ, còn chẳng phải có thể tuỳ tiện bắt chẹt hay sao?

 

“Gia chủ anh minh uy vũ!”, Tư Mã Huy lập tức hiểu ý, khom lưng vái lạy Tư Mã Viêm!

 

Cùng lúc này, bên phía Đế Khư, nhà họ Võ và nhà họ Bạch đã cử một lượng lớn nhân thủ thi công, dựa theo bản quy hoạch khi trước của Tiêu Chính Văn, bắt đầu động thổ khởi công!

 

Dựa theo quy hoạch của Tiêu Chính Văn, Đế Khư sau này sẽ trở thành đại bản doanh tại vùng ngoài lãnh thổ của điện Thần Long và thế tục, vậy nên bộ phận trên núi sẽ theo lối kiến trúc cổ xưa.

 

Đình đài lầu gác, thính hương thuỷ tạ đều có đủ cả.

 

Mà bộ phận dưới núi lại lấy thành thị trong thế tục làm tiêu chuẩn, bắt đầu xây dựng, thậm chí còn vạch ra không ít khu dân cư.

 

Vì thế, nhà họ Võ đã đặc biệt triệu tập nhà thiết kế và kiến trúc sư lớn trong thế tục để động thổ thi công trong khoảng thời gian rất ngắn.

 

Chưa tới ba ngày, những toà đình đài lầu gác, cao ốc cao tầng đã lần lượt được dựng lên.

 

Thiết kế bên này hừng hực khí thế, mà một bên khác, mấy thế gia đứng đầu là nhà họ Khổng lại đang chờ xem trò cười của Tiêu Chính Văn.

 

“E rằng ngày mà Đế Khư xây dựng xong cũng chính là lúc Tiêu Chính Văn bị tiêu diệt!”

 

Lúc này, không ít người đã âm thầm suy đoán hành động tiếp theo của nhà họ Khổng!

 

Mà mấy người Tiêu Chính Văn sau khi rời khỏi núi Long Minh cũng tới điện Vũ Vương!

 

Điện chủ của điện Vũ Vương chính là bạn cũ Lục Tiêu Dao của Lý Bạch!

 

Lúc này, Lục Tiêu Dao đang ngồi chính giữa bên trong đại điện, mà bên cạnh ông ta, cả đám đệ tử môn sinh lần lượt ngồi xung quanh.

 

“Sư phụ, mấy ngày trước Trần Huy Tổ có gửi giấy mời tới, mời sư phụ tới nhà thờ của nhà họ Trần, hôm đó sư phụ đang bế quan nên đệ tử không dám làm phiền người, đây là giấy mời, mời người xem ạ!”

 

Đệ tử đứng đầu cầm giấy mời đưa tới trước mặt Lục Tiêu Dao.

 

Lục Tiêu Dao nhận lấy giấy mời, liếc nhìn vài lần, tiện tay vuốt râu, ngửa mặt cười lớn.

 

“Sư phụ, tại sao người lại cười ạ?”, cả đám đệ tử đồng loạt nhìn về phía Lục Tiêu Dao với vẻ không hiểu.

 

“Ồ, Lục Huy Tổ vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa! Năm đó, ta và Gia Cát Tín cùng hẹn ông ta chiến đấu trên sườn núi Thiên Đô!”

 

“Ông ta thắng được Gia Cát Tín nửa chiêu thì lại bại bởi một chiêu của ta! Bây giờ nghe nói ông ta sắp sửa nâng cao cảnh giới, xem ra là muốn rửa mối nhục năm xưa!”

Đám đệ tử nghe vậy thì mới hiểu ra, hoá ra giữa Lục Tiêu Dao và Trần Huy Tổ còn có mối quan hệ như vậy.

Đúng vào lúc này, một đệ tử giữ cửa bước nhanh vào trong đại điện, sau khi thấy Lục Tiêu Dao thì quỳ vái rồi nói: “Sư phụ, bên ngoài điện có người xin được vào gặp!”

“Ai?”

“Tiêu Chính Văn!”

Nghe thấy cái tên Tiêu Chính Văn, nụ cười trên mặt Lục Tiêu Dao lập tức trở nên đông cứng, nói với đệ tử bên cạnh bằng vẻ mặt nghiêm trọng: “Vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn của thế tục ư? Không biết chúng ta nên tiếp đãi người này thế nào đây?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.