Chiến Thần Bất Bại

Chương 3837:




Ngay cả Viên Thiên Canh cũng ngơ ngác chứ đừng nói gì đến Võ Anh Hào và Thượng Quan Uyển Nhi.

 

“Cậu Tiêu, cậu nói thật à?”, ông Quý không khỏi nhíu mày hỏi.

 

“Sao thế, có gì không ổn ư? Lẽ nào thế tục chúng ta chỉ có thể để mặc cho chúng liên tục khiêu khích, không thể đánh trả?”, Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

 

“Không, cậu Tiêu à, ý tôi muốn nói là hoàn cảnh ngoài lãnh thổ phức tạp, có nên chuẩn bị trước hay không, sau đó…”

 

“Chuẩn bị? Đứng trước luật rừng cá lớn nuốt cá bé thì không cần chuẩn bị, thực lực là sự chuẩn bị tốt nhất”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

 

Nghe anh nói thế, mấy người Long Hình cũng chấn động.

 

Thật ra rất lâu trước đó, họ vẫn luôn nghẹn một bụng tức giận, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội trút giận, dù là chết trận họ cũng sẵn sàng đi theo Tiêu Chính Văn chinh chiến với các thế lực ở ngoài lãnh thổ.

 

Giống như năm đó họ đi theo Tiêu Chính Văn chống lại kẻ thù bên ngoài ở Bắc Lương.

 

“Anh Tiêu, ngọn núi anh chọn mặc dù có vị trí địa lý đắc địa nhưng tốt nhất vẫn nên chọn nơi khác”, Bạch Ngọc Trinh nhìn Tiêu Chính Văn, cũng chú ý đến ngọn núi cao được bao phủ quanh bởi sương mờ.

 

“Ồ? Tại sao?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

“Nơi đó không chỉ được nhà họ Khổng nhắm đến, ngay cả Đế Vương Các cũng muốn vào đó, nhưng hai bên vẫn luôn cố chấp không buông, thế nên đến giờ cũng không có gia tộc và tông môn nào dám chuyển vào ngọn núi này”.

 

“Nếu điện Thần Long vội vàng chuyển vào, e là sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người”, Bạch Ngọc Trinh kiên nhẫn khuyên can.

 

Ngọn núi mà Tiêu Chính Văn nhìn trúng cũng đã nổi tiếng bên ngoài lãnh thổ từ lâu, nó được gọi là Đế Khư.

 

Nghe nói năm đó, Đế Cốc đã trở thành một vị thánh ở đây, hơn nữa Đế Cốc còn là người duy nhất có thể được gọi là Thần Vương sau Đế Tuấn.

 

Vì vậy, Đế Khư cũng là mục tiêu mà các thế lực lớn ở Đông Vực tranh giành.

 

Bất cứ thế lực nào tiến vào Đế Khư, có nghĩa là thế lực này có một vị trí không thể lay chuyển ở Đông Vực.

 

“Tôi cho rằng nếu muốn gây chiến với các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ thì trước tiên chúng ta nên chiếm ưu thế trước, cho dù bốn phương đều là địch, chúng ta cũng không thể tỏ ra yếu thế!”

 

Long Nguyệt kiên định nói.

 

“Đúng vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải trở mặt, không cần phải làm thân với bọn họ!”, Long Ngao cũng lớn tiếng nói.

 

Long Hình chắp tay, nói với Tiêu Chính Văn: “Cho dù thịt nát xương tan, thuộc hạ cũng bằng lòng đi theo Long Vương, chinh chiến tứ phương!”

 

Sau khi ba Long Tôn dứt lời, hàng trăm thành viên điện Thần Long bên dưới cũng đồng thanh hô lớn, nguyện ý đi theo vua Bắc Lương mở rộng lãnh thổ.

 

Bỗng chốc, mọi người trong điện Thần Long trở nên phấn chấn, tiếng hô vang dội.

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó nói với Viên Thiên Canh: “Tiền bối Viên, điện Thần Long chúng tôi vừa tạo dựng được chỗ đứng ở vùng ngoài lãnh thổ, nên tôi muốn mời ông gia nhập điện Thần Long, không biết tiền bối Viên thấy thế nào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.