Chiến Thần Bất Bại

Chương 3767:




“Thánh điện Huyết Ma chính là địa bàn nhà họ Lý, cậu ta chán sống mới dám bất kính với Lý Quang Tổ!”

 

Nghe mọi người bên cạnh bàn luận, Thừa Tư Tư đổ mồ hôi lạnh!

 

Tên tuổi Từ Lương như sấm nổ bên tai, ở Bắc Vực này, ngoài Lý Quang Tổ và mấy người đệ tử thân truyền ra thì địa vị của Từ Lương không ai sánh nổi!

 

Thậm chí nói ông ta là hoàng đế Bắc Vực cũng không ngoa, ông ta giết mấy người cũng chẳng khác gì giết mấy con kiến hôi cả.

 

Nghĩ đến đây, Thừa Tư Tư vội vàng giật nhẹ áo Tiêu Chính Văn, lo lắng khuyên: “Anh Tiêu, không thể đắc tội nổi người này đâu, địa vị ông ta ở Bắc Vực vô cùng cao!”

 

“Thậm chí là không hề kém so với Thiên Tử ở Hoa Quốc chúng ta!”

 

Quách Xuân Dương bên cạnh thì cười khổ, Từ Lương kia lấy tư cách gì đòi so với Tiêu Chính Văn?

 

Đây chính là người đàn ông giẫm cả thế giới dưới chân, không ai ngóc đầu lên được!

 

Mà Tiêu Chính Văn lại không hề bận lòng chút nào, đối mặt với áp lực kinh khủng của Từ Lương, anh vẫn tỏ ra cực kỳ thong dong.

 

“Đừng nói đây chỉ là tượng của Lý Quang Tổ, dù chính bản thân ông ta ở đây cũng không nhận nổi một cái lạy của tôi!”

 

Tiêu Chính Văn chắp tay, lạnh lùng nhìn pho tượng kia, nói.

 

Dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Đến Quách Xuân Dương cũng khó khăn nuốt nước bọt, lòng thầm kêu khổ!

 

Hối hận vì sao mình lại chạy theo Thừa Tư Tư tới điện Huyết Ma này làm gì?

 

Nếu mấy hôm sau mình đến thì sẽ không đụng phải Tiêu Chính Văn, lại càng không dính dáng gì đến cục diện mâu thuẫn này!

 

Nhưng trước mắt, Tiêu Chính Văn liên tục khiêu khích quyền uy của Điện Huyết Ma thế này, sớm muộn gì cũng gây ra đại loạn!

 

“Giọng điệu cậu cũng cả gan quá đấy!”

 

Từ Lương giận dữ quát lên, mây đen bất chợt phủ đầy bầu trời đỏ rực, tựa như bầu trời sẽ sụp đổ đến nơi.

 

“Tiền bối Từ, mong ông đừng chấp nhặt với sự thiếu kiến thức này của cậu ta, cậu ta mới tới vùng ngoài lãnh thổ, không hiểu quy tắc của chúng ta đâu!”, không ngờ rằng, lần này Chu Khang lại là người lên tiếng giúp Tiêu Chính Văn!

 

Không phải ông ta có thiện cảm với Tiêu Chính Văn mà là vì anh vẫn luôn đi cùng đội ngũ của ông ta suốt cả đường dài, một khi chuyện này truy cứu sâu hơn thì ông ta cũng bị liên lụy!

 

Bất kính với Huyết Ma Chí Tôn chính là tội chém đầu, Chu Khang thực sự không thể gánh nổi.

 

Vì vậy, ông ta định bụng dùng hết sức để chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không!

 

“Không hiểu quy tắc? Thế thì dễ thôi!”

 

Vừa dứt lời, Từ Lương bước lên một bước, gió lớn nổi lên xung quanh ông ta theo từng bước chân tiến về phía trước!

 

Vô số ánh sáng màu đỏ máu phát ra từ cơ thể ông ta, ánh sáng đỏ thẫm ấy chiếu đến đâu thì vô số người bình thường hóa thành máu đến đó, chết ngay tại chỗ một cách oan uổng!

 

Thấy cảnh tượng này, không ít người sợ hãi lùi lại, vội vã cách Tiêu Chính Văn một khoảng an toàn với tốc độ nhanh nhất!

 

Đúng lúc đó, Chu Khang vội vàng bước lên trước, chặn lại ngay bên cạnh Từ Lương, nói: “Tiền bối Từ, việc hiến tế vẫn quan trọng hơn!”

 

“Chu Khang! Ông dám vô lễ sao?”

 

Từ Lương vẫy tay, một cái tát vô cùng vang dội giáng lên mặt Chu Khang.

 

“Còn không mau cút đi!”

Từ Lương lạnh lùng quét mắt lườm khuôn mặt đỏ bừng của Chu Khang, quát bảo.

“Mở cửa núi!”

Đúng lúc ấy, một giọng nói vô cùng hùng hậu truyền đến từ trời cao, ngay sau đó, cả ngọn núi lớn bỗng chấn động dữ dội, pho tượng kia cũng theo đó mà dịch về phía sau, để lộ một lối mòn dẫn lên thẳng đường núi.

Từ Lương ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, cắn răng xoay người nói với Tiêu Chính Văn: “Coi như số cậu may, lần sau chúng ta sẽ tính lại món nợ này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.