Chiến Thần Bất Bại

Chương 258: Bảo khí của Địa Cực




Trại tân binh trống trải chỉ có một mình Đường Thiên.

Hắn thở dài một hơi, tâm tình cực kém, liên tục thất thủ khiến hắn biết đến cảm giác thất bại đã lâu rồi không còn xuất hiện. Hắn đi lung tung khắp nơikhông mục đích, đám sương đen ở Võ Hồn điện làm hắn chú ý.

Trong màn sương đen có một đôi mắt đầy giận dữ.Đường Thiên sửng sốt, đây không phải là tấm thẻkia sao? Từ lúc nào Binh thả tấm thẻ kia ra thế nhỉ?

Màn sương đen như không hề thấy Đường Thiên, không hề nhúc nhích. Đường Thiên nghiêng đầu nhìn cả nửa ngày, cũng không thấy chút gì manh mối.Thôi quên đi, chờ Binh trở về sẽ biết. Đường Thiên lắc đầu, cảm giác thất bại và phiền muộn vứt ra sau gáy.Hít sâu một hơi, ánh mắt lại trở nên dứt khoát, khóe miệng khẽ cười tự giễu rồi lập tức chuyển thành kiên quyết.

Thất bại, chính là chuyện mình quen thuộc nhất!

Không phải mình đã sớm quen với nó rồi sao?Kẻ thù quen thuộc như vậy, làm sao có khả năng đánh bại mình được?

Chịu thua? Từ buồn cười như thế, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người thiếu niên như thần.Trước đây không có, bây giờ cũng không!

Hạ nó thôi!

Đường Thiên nắm tay lại, đằng đằng sát khí xoay người đi về phía Vẫn Thạch Thiên.

Không biết bao lâu sau, Đường Thiên bị Hạc gọi ra, mới biết đã qua mười ngày. Đường Thiên giật mình, thì ra hắn đã ngây ngốc ở trong doanh binh suốt ba mươingày, nghĩa là tròn bốn mươi ngày tu luyện.

"Tin tốt, là chúng ta đã vào Sài Lang tọa." Hạc nói: "Tin xấu, là chúng ta bị người ta theo dõi, ở Lật hà phía trước…"

"Bị người theo dõi?" Đường Thiên mặt còn mờ mịt, hắn vẫn còn chưa từ trạng thái tu luyện tỉnh táo hẳn.

Ầm ầm!

Toa xe bỗng bị chấn động kịch liệt.Bị công kích!

Con mắt còn hơi mờ mịt của Đường Thiên lóe lên tơ máu. Nếu như nói mới vừa rồi hắn còn là một con sư tử chưa tỉnh ngủ, thì bây giờ con hùng sư đã tiến thẳng vào trạng thái chiến đấu.

Biến hóa cực nhanh trong tích tắc như vậy khiến Hạc nhìn thấy phải rùng mình.

Đường Thiên đột nhiên biến mấttrước mắt gã.

Hạc vội vọt tới vòng bảo hộ cạnh xe, Đường Thiên đã hóa thành một điểm đen nho nhỏ, tên này vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống khỏi xe."Giết!"

Phía dưới truyền tới một tiếng quát to, vù vù vù, năm mũi tên đồng mang theo vầng sáng gồm sáu màu vẽ ra năm đường sáng lục sắc bắn thẳng vào Đường Thiên còn đang giữa không trung.

Năm mũi tên nhắm vào năm chỗ khác nhau trên người Đường Thiên, dù hắn có né đi đâu cũng không tránh hết được.

Đang rơi xuống thấy thế, Đường Thiên ôm lấy gối, cuộn tròn người, tránh thoát bốn mũi tên, mũi còn lại bắn vào Huyết Xung thuẫn.Tiếng kim loại va nhau không hề vang lên, mũi tên này vậy mà lại dán sát vào mặt thuẫn mà lướt qua.

Đám người Sài Lang tọa đang mai phục đều biến sắc.

Oanh!

Đường Thiên né thoát rơi xuống đất, vô số vết rạn từ chân hắn tràn ra. Hắn không hề dừng lại, vừa rơi xuống liền biến mất ngay. Những tiếng kêu kinh hoàng hoảng loạn vang lên, bảy tám người Sài Lang tọa bị đánh văng lên không trung, máu tóe tứ tung, và dãy tàn ảnh của một thiếu niên lướt nhanh như gió.Con ngươi trong mắt Hạc co lại.

Thuẫn trong tay Đường Thiên khua vẫy, thuẫn mang màu trắng không khác gì đao mang, sắc bén và trí mạng. Quầng thuẫn mang sắc bén này không phải là chân lực phóng ra ngoài tạo nên, mà là không khí do bị áp súc cao độ hình thành.

Thân thể tám người Sài Lang rơi xuống, thuẫn mang mới biến mất. Nguồn tại http://Truyện FULL

Ngắn ngủi chỉ trong mười giây, chiến đấu đã kết thúc.

Đường Thiên cầm Huyết Xung thuẫn còn vương máu trở lại toa xe. Thần sắc hắn hờ hững, như mới vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, chỉ có tấm thuẫncòn dính máu kia yên lặng chứng minh chuyện gì vừa mới xảy ra.

Sát tính nặng quá…

Võ kỹ Đường Thiên vừa dùng là võ kỹ gì?

Hạc chấn động trong lòng, Đường Thiên hành động quả quyết và tàn nhẫn khiến hắn cứ tưởng người đang đứng trước mặt mình là một người khác. Bình thường, Đường Thiên lúc nào cũng mang theo vẻ tươi cười xán lạn. Thực không ngờ, cái tên này… thực là nhìn không thấu…

Huyết quang trong mắt Đường Thiên từ từ biến mấtvới tốc độ mắt thường có thểthấy được.Vẻ đạm mạc trên mặt cũng tan dần, rồi tiêu thất hoàn toàn.

"Đồ khốn…" Đường Thiên ứa nước mắt, ngáp một cái, rồi nằm phịch xuống, ngủ vùi.

Vết máu trên Huyết Xung thuẫn cũng bị tấm thuẫn hút đi mất. Hạc nhìn nó đầy dè chừng và sợ hãi, cái thuẫn nhỏ nhìn không chút thu hút này, hình như cũng là một thứ đồ khó lường.

Toa xe không hề dừng lại, tiếp tục bay trong không trung.

Mấy phút sau.Ba bóng người xuất hiện bên cạnh tám cái xác, tỉ mỉ kiểm tra thi thể.

"Rất mạnh, rất quyết đoán!" một người không nhịn được, tán thán.

"Thậm chí còn chưa kịp tổ chức đợt tấn công thứ hai. Đều do một người làm, vết thương hoàn toàn giống nhau, thời gian phát sinh rất ngắn, bọn họ là bị giết cùng một lúc!" một người khác trầm giọng nói.

"Quả không hổ là cường giả Thiên Lộ bảng!"

"So với tưởng tượng của chúng ta thì mạnh hơn nhiều…""Chúng ta phải tới trước họ…"

Ngọn núi trơ trọi dài cả trăm trượng, đỉnh núi đã bị san bằng, phẳng nhẵn như bị cắt ngang, bốn phía núi non lởm chởm, không có đường đi. Nhìn xuống dưới, người dưới đất nhìn như hạt đậu đen. Vô số phòng xá cửa hàng hầu như phủ kín mặt đất, vô số người đi tới đi lui.

Ngọn núi này vậy mà lại nằm ngay tại trung tâm của tòa thành, rất đột ngột.

Đây chính là Phách Võ phong tiếng tăm lừng lẫy của Sài Lang tọa!Phách Võ phong là nơi lão đại Ổ Thiết Vũ của Phách Võ ở.Đỉnh núi to như vậy nhưng chỉ có một gian phòng có người, những chỗ khác đều trống không. Nhưng lúc này, trước mặt Ổ Thiết Vũ là một nam tử đeo mặt nạ, trên mặt nạ có một đôi môi dày đỏ tươi rất khoa trương, như muốn cười nhạo cả thế gian.

"Ta không có hứng thú với chuyện này." Ổ Thiết Vũ lắc đầu. Gã có thân hình khôi ngô, cả người giống như mình đồng da sắt, sức mạnh sung mãn cuồng bạo. Gã nheo mắt, ánh mắt như đao, đầy khí thế.

"Ha ha!" Tiếng cười khẽ đầy hàm ý từ sau mặt nạ truyền ra: "Chẳng lẽ Ổ lão đại cũng sợ?""Ta đã kiểm tra qua, hắn chính là Đường Thiên, đứng thứ chín ngàn sáu trăm ba mươi bảy.Bên người còn có hai cường giả Thiên Lộ bảng nữa, ta không muốn trêu chọc cường giả như vậy." Ổ Thiết Vũ lãnh đạm.

Không ngờ, nam tử mang mặt nạ gật đầu: "Địch nhân như vậy, chọc tới đúng là rất phiền phức. Nhưng thế giới này có chuyện gì mà lại không phiền phức? Chuyện nào càng kiếm nhiều tiền, thì càng nhiều phiền phức, không phải sao?"

Tay hắn bỗng xuất hiện hai bàn tay gấu màu bạc tinh xảo. Bàn tay gấu này trông rất đáng yêu, nhưng vừa xuất hiện đã mang tới một khí tức mãnh liệt bao phủ khắp phòng. Ổ Thiết Vũ trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập hẳn."Nghĩ chắc Ô lão đại cũng biết vật này, một trong bảy bảo khí của Tiểu Hùng tọa, Địa Hùng Đào. Đừng nói là bí bảo Địa Cực Ngũ Vực, ngay cả bí bảo Xích Đạo Thập Điện cũng đâu là cái gì. So với mấy thứ đó, bảo khí mạnh hơn nhiều. Địa Cực Ngũ Vực năm tinh tọa, bảo khí cấp bạch ngân chỉ có ba mươi ba món.Mất tích mười một món, còn lại chỉ có hai mươi hai món thôi. Địa Hùng Đào này chính là một trong số đó, chỗ trân quý của nó, không cần ta phải nói chứ."

Ổ lão đại hai mắt bốc lửa.

Địa Hùng Đào này thực rất quý giá, ở Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, nó tuyệt đối là một đại sát khí. Ổ lão đại hiểu rõ, ngay cả kẻ số một của Sài Lang tọa, Khang Đức,thì cũng chỉ có một món bảo khí cấp bạch ngân của Bắc Thiên Thập Cửu Châu mà thôi.

Tuy thực lực của gã hơi yếu hơn Khang Đức, nhưng nếu có Địa Hùng Đào, gã tin tuyệt đối có thể chiến thắng Khang Đức!

Bảo khí kém một cấp, uy lực chênh lệch khá xa.

Bảo khí cấp bạch ngân của Địa Cực Ngũ Vực, trên thị trường dù có tiền cũng không mua được.

"Tuy chuyện này có chút phiền phức, nhưng có là gì so với Địa Hùng Đào? Ổ lão đạinói có phải không?" Nam tử mang mặt nạ khẽ cười.

"Đúng!" Ổ lão đại nhếch miệng: "Chuyện gì cũng có giá của nó, giá này của ngươi, ta chấp thuận."

"Ổ lão đại quả nhiên khí phách!" Nam tử mang mặt nạ bình thản: "Nhưng có một điều ta muốn nói trước, toàn bộ đồ vật trên người Đường Thiên đều phải là chiến lợi phẩm của ta."

Ổ lão đại chớp mắt: "Được!"

"Vậy ký võ hồn khế ước đi!" Nam tử mang mặt nạ nói tỉnh như không."Võ hồn khế ước!" Ổ lão đại giật mình.

"Chẳng lẽ Ổ lão đại còn có vấn đề gì? Ta tin Ổ lão đại không phải loại người lòng tham không đáy, một món bảo khí Địa Cực Ngũ Vực đủ mua mạng người của cả một tinh cầu đó." Nam tử mang mặt nạ thanh âm vẫn bình thản, nhưng lộ ra một hơi lạnh thấu xương.

Ổ lão đại khẽ biến sắc, rồi khôi phục như thường: "Được, võ hồn khế ước!"

Ký kết xong võ hồn khế ước, nam tử mang mặt nạ nhẹ đẩy Địa Hùng Đào đến trước mặt Ổ lão đại: "Nó là của ngài!"Ổ lão đại nhìn đôi hùng chưởng màu bạc tinh xảo trước mặt, hô hấp dồn dập, khi ngón tay chạm đến hùng chưởng mềm mại lạnh băng.Vẻ vui mừng trên mặt không thể nào ngăn nổi.

Đeo cặp hùng chưởng vào, một luồng khí tức kinh người từ gã bùng phát!

Khí tức của gấu!

Khí tức độc đáo của kẻ bá chủ rừng sâu lộ ra, từng lớp từng lớp hơi thở hung tàn ầm ầm lan ra bốn phía. Ngay cả nam tử mang mặt nạ cũng không chịu nổi, phải lùi lại mấy bước.Sức mạnh kinh người từ hùng chưởng chảy khắp thân. Ổ lão đại cảm thấy máu huyết trở nên khô nóng, ý muốn giết chóc mãnh liệt nổi lên, mọi thứ trong tầm mắt đều nhiễm huyết quang. Máu nóng chầm chậm chảy, sự tự tin của bá chủ rừng rậm rót vào từng ngõ ngách trong người hắn.

Bây giờ bất kể địch nhân nào xuất hiện trước mặt, gã cũng tin có thể xé nát đối phương!

Ổ lão đại nhắm mắt, vẻ đầy hưởng thụ.

Cảm giác cường đại thực làm người ta say mê.Một nụ cười từ khóe miệng, lan dần đến từng bộ phận trên mặt, rồi hắn cất tiếng cười to.

"Ha ha ha ha! Khang Đức! Lần này xem ai có thể cứu ngươi! Ngươi chết chắc rồi!"

Nam tử mang mặt nạ nhắc nhở: "Giết chết Đường Thiên, nó mới thuộc về ngươi."

Ổ lão đại nheo mắt, con mắt khát máu đầy sát ý, hắn khẽ cười.

"Yên tâm, hắn đã là người chết rồi, bọn chúng không kẻ nào có thể sống sót."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.