Chiến Thần Bất Bại

Chương 1454: Đấu với Vy Hào




Nhóm người đến cuối cùng mấy người Từ Thiên Thuật của Hoa Quốc.

Từ lúc bước vào, ánh mắt Từ Thiên Thuật luôn nhìn về phía ba người Vy Hào đó.

“Lần trước chính ba người họ đã đánh bại cường giả Hoa Quốc chúng ta, sau đó kéo người ức hiếp Hoa Quốc đủ điều phải không?”

Từ Thiên Thuật lạnh lùng hỏi hai người bên cạnh.

Trương Thế Phong gật đầu nói: “Đúng thế, chính là ba người họ, hơn một trăm năm trước một mình người tên Kokura Nosuke đã giết chết hai cường giả Hoa Quốc”.

“Còn ép Thiên Tử lúc đó phục tùng Vy Hào, trở thành con rối của Vy Hào”.

Từ Thiên Thuật khẽ gật đầu cười khẩy nói: “Được thôi, nếu đã thế thì tính luôn nợ cũ một trăm năm trước lẫn nợ mới hôm nay một lần”.

“Tôi muốn xem xem Vy Hào nhỏ bé đó có bản lĩnh thế nào”.

“Ông Từ, không cần tự tay ông ra tay đâu, chỉ cần một mình tôi cũng có thể kết liễu ba người họ”.

Trương Thế Phong kiêu ngạo cười khẩy.

Sau khi ba người Hoa Quốc vào đấu trường, tất cả cường giả quay về từ ngoài lãnh thổ đã đều đã vào hết.

Hoa Quốc là bên tổ chức trận đấu càng nhận được những tràng pháo tay đồng tình của hầu hết khán giả.

Xét về khí thế rõ ràng đã chèn ép tất cả các thế lực.

Kokura Nosuke lạnh lùng nhìn ba người Hoa Quốc, sau đó quay đầu sang thấp giọng nói với nhân tài bên cạnh.

Hai người kia cũng nở nụ cười khinh bỉ.

“Nếu chúng ta đã đến đông đủ thì có thể bắt đầu được rồi chứ?”

Kokura Nosuke là người đầu tiên đứng lên nói.

Giọng hắn như thể mang theo một cảm giác áp bức.

Hắn vừa lên tiếng, mọi người ở dưới đang bàn tán nhốn nháo cũng im bặt, đồng loạt nhìn về phía trên bục cao.

Lúc này một cường giả Mỹ Lục đã chậm rãi bước xuống bục cao, hàm ý sẽ là người đầu tiên ra trận.

Còn các cường giả Âu Lục ở một bên khác cũng lần lượt đứng dậy.

Lúc này vừa mới bắt đầu mà Mỹ Lục và Âu Lục đã bước vào trạng thái căng thẳng, khiến mọi người ở bên dưới không khỏi thì thầm.

Vì từ thời cận đại đến nay, Mỹ Lục và Âu Lục có thể nói là bạn đồng hành có quan hệ vô cùng mật thiết, chưa từng xảy ra bất kỳ trận chiến lớn nào.

Hai bên cũng không có thù oán gì, sao có thể bỗng nhiên đối chọi gay gắt?

Khi hai bên vừa bước xuống bục cao định ra tay thì Từ Thiên Thuật nháy mắt ra hiệu với Trương Thế Phong bên cạnh: “Đi nói với họ, phải giải quyết trước mối thù cũ giữa chúng ta và Vy Hào”.

“Được, hơn nữa hôm nay nhà họ Trương tôi cũng phải rửa thù. Ông cứ để tôi ra đánh trước đi”.

Nói xong, Trương Thế Phong cũng chậm rãi đứng dậy nói với mấy người định ra trận: “Các vị, khoan hãy ra tay”.

Những người bên phía Âu Lục và Mỹ Lục quay đầu lại nhìn Trương Thế Phong, mặt hiện lên vẻ hơi khó hiểu.

“Các vị, có thể nhường cho Hoa Quốc tôi ra trận trước được không?”

Trương Thế Phong mỉm cười nói.

Nhưng giọng điệu của cụ ta lại mang theo ý không cho phép từ chối.

Cao thủ hai bên không khỏi sửng sốt, một trong số đó nhíu mày hỏi: “Trương Thế Phong, Hoa Quốc các ông có ý gì? Theo quy ước trước đó hẳn là phải để Âu Lục và Mỹ Lục đánh trước chứ”.

“Lẽ nào các ông định…”

Không để người kia nói hết câu, Trương Thế Phong vội vàng giải thích: “Không! Chúng tôi không có ý khai chiến với hai bên các ông, chỉ là muốn kết thúc vài mối thù cũ với Vy Hào thôi”.

“Mọi người đều biết hơn một trăm năm trước Vy Hào đã giết hai cao thủ Hoa Quốc, sau đó dẫn binh lính xâm phạm Hoa Quốc tôi khiến Hoa Quốc chịu nỗi nhục một trăm năm, hơn nữa người Vy Hào láo xược làm càn ở Hoa Quốc, giết hại rất nhiều người dân Hoa Quốc”.

“Về công về tư hẳn nên để Hoa Quốc và Vy Hào tính toán xong món nợ cũ”.

Trương Thế Phong kiêu ngạo nhìn bên phía Vy Hào.

Không để mấy người Âu Lục và Mỹ Lục lên tiếng, bên dưới bục cao đã vang lên tiếng hô của khán giả Hoa Quốc: “Đúng thế! Giết hết bọn chúng”.

“Chúng đều đáng chết! Tiêu diệt chúng trước!”

“Báo thù! Báo thù cho đồng bào gặp nạn của Hoa Quốc”.

Bên dưới vang lên tiếng hô báo thù, đợt sau cao hơn đợt trước.

Thấy tình hình thế, Trương Thế Phong cũng rất đắc ý, cuối cùng cụ ta cũng đã đạt được mục đích.

Chỉ cần đặt mối thù của đất nước ra trước mặt và được người dân Hoa Quốc ủng hộ, nếu cụ ta giết được ba người Vy Hào thì địa vị của cụ ta ở Hoa Quốc cũng cao hơn.

Có câu nói được lòng dân được lòng thiên hạ, dù là cường giả ngoài lãnh thổ cũng không ngoại lệ.

Thấy ba người bên Vy Hào không đáp lời, Trương Thế Phong cười khẩy huênh hoang nói: “Sao nào, hơn một trăm năm trước dám giết tiền bối Hoa Quốc của tôi, hôm nay lại không dám đáp ứng lời thách đấu sao?”

Vừa nghe thế, ba người bên Vy Hào không khỏi nhíu mày.

Thật ra ba người họ đang đợi thái độ bên phía Âu Lục và Mỹ Lục, chứ không phải sợ Trương Thế Phong.

“Được thôi, trận đầu tiên giao cho Hoa Quốc các ông! Chúng ta đi!”

Mấy người Âu Lục và Mỹ Lục xoay người quay lại bục cao.

Trương Thế Phong thấy mấy người Âu Lục và Mỹ Lục đã nể mặt mình thế thì càng thêm ngông nghênh, chỉ vào khu vực nghỉ ngơi của Vy Hào lớn tiếng nói: “Chuột nhắt Vy Hào, mau lăn xuống đây chịu chết cho ông!”

“Trương Thế Phong, ông bình tĩnh đi, tôi muốn xác nhận một chuyện, Hoa Quốc các ông định đánh trận đầu tiên thật à?”

Lúc này một cao thủ bên phía Phi Lục lên tiếng.

“Tất nhiên, đây là mối thù một trăm năm của Hoa Quốc và Vy Hào, phải giải quyết trước”.

Trương Thế Phong lại cao ngạo nói.

Lần này bên Hoa Quốc có ưu thế chèn ép hơn, đầu tiên cụ ta và người họ Triệu đều là đỉnh cao cảnh giới Thiên Thần hai sao, luôn cố gắng đạt đến sức chiến đấu của cảnh giới Thiên Thần ba sao.

Hơn nữa Từ Thiên Thuật là đỉnh cao cảnh giới Thiên Thần ba sao nên muốn thua cũng khó.

Lúc này không báo thù thì còn đợi đến khi nào?

“Vậy được, chỉ là tôi mong các ông đừng hối hận vì quyết định này”.

Cao thủ bên phía Phi Lục cười khẩy.

Mặc dù ba người bên Vy Hào nãy giờ không đáp lời nhưng Hosoda Shinsuke quay đầu lại nhìn Kokura Nosuke.

Kokura Nosuke khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Trương Thế Phong lạnh lùng hừ một tiếng, sải bước đi đến vị trí chính giữa võ đài móc ngón tay với Kokura Nosuke.

“Ông Trương, phải cẩn thận, không thể khinh địch”.

Triệu Thắng ở một bên nói.

“Hừ! Chỉ là đám chuột nhắt, có gì đáng nhắc đến chứ? Giết bọn chúng chỉ như giết gà giết chó thôi”.

Trương Thế Phong chắp một tay sau lưng, vô cùng kiêu ngạo, khí tức bao trùm cả đấu trường khinh thường nói.

Từ Thiên Thuật cũng gật đầu lia lịa, chỉ xét riêng về cảnh giới thì Kokura Nosuke cũng không phải là đối thủ của Trương Thế Phong.

Thế nên Từ Thiên Thuật không quá quan tâm đến trận đấu này, chỉ quan tâm đến cao thủ thật sự của đối phương là Hosoda Shinsuke mà thôi.

Kokura Nosuke chỉ là một thuộc hạ của gia tộc Oda mà thôi, thời chiến quốc của Vy Hào, Kokura cũng chưa từng có chiến tích hơn người, nhưng Trương Thế Phong thì khác, không chỉ đại sát tứ phía lúc ở thế tục.

Dù đến ngoài lãnh thổ cũng là một ngôi sao mới chói mắt.

Cộng thêm Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương, cụ ta càng thêm có sức uy hiếp, cho dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đủ để chèn ép Kokura Nosuke.

“Ông chắc là muốn đánh với tôi chứ?”

Kokura Nosuke lạnh lùng nhìn Trương Thế Phong.

“Giết mày, chỉ cần một tay là đủ! Lăn xuống đây”.

Trương Thế Phong vô cùng kiêu ngạo chỉ vào Kokura Nosuke.

Cụ ta nghĩ trong ba người Vy Hào thì Kokura Nosuke là người yếu nhất.

Ngay cả khi mình thể hiện thực lực trước mặt người dân Hoa Quốc thì cũng phải khiến hắn văng máu với tư thái chèn ép.

Dứt lời, Trương Thế Phong vẫn chắp một tay ra sau lưng, cao ngạo nói: “Hôm nay tôi phải báo thù cho các tiền bối Hoa Quốc, rửa sạch mối thù này”.

Kokura Nosuke cười khẩy nói: “Mong ông đừng hối hận”.

Dứt lời, cơ thể Kokura Nosuke bỗng xoẹt qua.

Ngay sau đó trên bầu trời xuất hiện vô số ảo ảnh của Kokura Nosuke, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng bị che lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.