Chiến Thần Bất Bại

Chương 1409: Giết Thiên Thần




Quyết định này đối với Andre mà nói chẳng khác nào hoàn toàn đoạn tuyệt với mấy gia tộc lớn ở Âu Lục, thậm chí có thể sẽ bị gia tộc Kyle trục xuất.

Nhưng ông ta không còn cách nào để thuyết phục bản thân.

Lúc này Tiêu Chính Văn hoàn toàn khác với lúc ở trên biển ngày hôm đó!

Và còn rất nhiều bản lĩnh mà ông ta đã từng thấy vẫn chưa phát huy hết!

Ông ta thực sự không thể thuyết phục được bản thân rằng Tiêu Chính Văn đã đến mức độ kiệt sức!

Mặc dù ông ta không biết tại sao Tiêu Chính Văn không đánh trả, nhưng ông ta lại rất rõ thực lực thật sự của Tiêu Chính Văn đáng sợ thế nào!

Đặc biệt là màn sáng vàng quỷ dị đó gần như có thể cản được tất cả những đòn tấn công trên thế giới.

Nếu Tiêu Chính Văn bằng lòng, thậm chí anh vốn không cần phải chịu sự trấn áp mạnh mẽ như vậy.

“Andre! Nếu như hôm nay ông không ra tay, ông sẽ trở thành tội nhân của cả Âu Lục!”

Vua Arthur giận dữ hét lên lần nữa.

Andre cắn răng, khẽ nhắm mắt lại.

Giây phút này, ông ta thật sự không cách nào thuyết phục được bản thân, cho dù thật sự sẽ trở thành tội nhân của Âu Lục, ông ta cũng không muốn mạo hiểm!

Ngay lúc Andre đang đấu tranh kịch liệt trong lòng, đột nhiên trên trời vang lên một tiếng động mạnh!

“Ầm!”

Khi tiếng động lớn này vang lên, hình cá âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn đột nhiên xoay với tốc độ cực nhanh.

Tất cả cây cối xung quanh trong chớp mắt đã khô héo!

Ngay cả đám người đang theo dõi ở phía dưới trong nháy mắt đều đã già đi mười mấy tuổi!

Andre chợt cảm thấy dường như có một sức hút mãnh liệt đang hút một thứ gì đó rất quan trọng ra khỏi cơ thể ông ta!

“A?”

Andre bỗng mở mắt ra, không thể tin được mà nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Lúc này, Tiêu Chính Văn trong ánh sao đang hồi phục vẻ thanh xuân và sức sống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Chuyện này là không thể nào! Tiêu Chính Văn! Cậu! Phải! Chết!”

Ahexangin trừng lớn đôi mắt nhìn Tiêu Chính Văn đã khôi phục lại dung mạo trong nháy mắt.

Hơn nữa mái tóc tro xám cũng dần dần biến trở lại thành màu đen, trong lòng cụ ta vô cùng kinh hãi nhưng đồng thời lại càng hạ quyết tâm phải diệt trừ người này!

“Không! Không hay rồi! Chạy mau!”

Vua Arthur là người đầu tiên phát hiện điểm bất thường, cây cối hoa lá xung quanh đã khô héo trong chớp mắt, hẳn là do bị cướp đi tất cả sinh khí!

Nói cách khác, có lẽ Tiêu Chính Văn thông thạo trận pháp bí mật sinh tử, hoặc là anh đã sở hữu trái tim rồng Bạch Long!

Đó là bảo vật tối cao khống chế sự sống và cái chết, muốn giết chết người hợp nhất với trái tim rồng Bạch Long cực kỳ khó khăn, cho dù có thêm mười cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng chưa chắc có thể tiêu diệt được!

Mà một khi sinh lực của Tiêu Chính Văn được phục hồi, mấy người bọn họ cũng khó tránh khỏi tai họa!

Tiêu Chính Văn vừa rồi vẫn luôn ở thế bị động, nên không phải bởi vì anh thật sự không tránh được, mà bởi vì anh đang cảm nhận sự sống và cái chết!

Mãi cho đến khi anh già đến hơi thở cuối cùng, mới khóa chặt lại sự sống cuối cùng của mình bằng tử khí!

Đây là một bản lĩnh cao cỡ nào?

Cực điểm của cái chết là sự sống, cực điểm của sự sống là cái chết!

Thiên cơ này không phải chỉ cần có thực lực là có thể hiểu thấu được, nó còn cần đến trí tuệ và sức hiểu biết cực cao!

Một đối thủ như thế thật đáng sợ!

Còn mấy người bọn họ, lại trở thành những công cụ luân hồi sinh tử cho sự lĩnh ngộ của Tiêu Chính Văn!

Một luồng khí vô cùng mãnh liệt đang hồi sinh trên cơ thể của Tiêu Chính Văn, khí thế đó xông thẳng lên trời, rồi lao thẳng địa phủ!

Trời đất gió mây đều đang thay đổi vì nó, thậm chí ngay cả những vì sao trên bầu trời cũng đang vỡ vụn!

“Không! Không! Giết hắn đi!”

Ahexangin rất không cam tâm mà giận dữ rống lên.

Chỉ có điều, cho dù các đòn tấn công của bọn họ có tập trung mạnh cỡ nào, thì khi rơi vào người Tiêu Chính Văn cũng không thể ngăn cản hơi thở của Tiêu Chính Văn cứ thế dâng cao!

Ầm!

Khi tiếng động lớn vang lên, những vầng sao sáng tạo thành một màn sáng phát ra một trận rung động!

“Phá!”

Tiêu Chính Văn đột ngột gầm lên, sóng âm như hải triều xông thẳng về màn sáng bạc!

“Rắc rắc!”

Cuối cùng màn sáng bạc cũng không chịu nổi sức ép mạnh mẽ này, trong chốc lát đã vỡ tan!

Cùng lúc đó, bầu trời sao trên đầu mọi người cũng lập tức vỡ nát!

Mặt trời lại mọc lên rạng rỡ, ánh mặt trời lần nữa chiếu sáng khắp nơi!

Một luồng khí tức mênh mông ngang ngửa trời đất lập tức bị áp chế!

Đám người vua Arthur ngay lập tức cảm thấy khó chịu như có một sức ép vô cùng mạnh mẽ, như thể đang vác một ngọn núi trên vai!

Vào lúc này, Ahexangin và Dakra cũng đã nhìn ra được ý đồ của Tiêu Chính Văn.

Lại dám lợi dụng bọn họ để tập luyện trận pháp?

Một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao đang đùa bỡn với bốn Thiên Thần huyền cấp hai sao trong tầm tay!

Đúng là đang sỉ nhục bọn họ!

Đặc biệt là Ahexangin, đã hơn ngàn năm qua chưa từng có một ai dám tập luyện trận pháp trong lúc đang giao chiến với cụ ta!

Mà Tiêu Chính Văn lại coi cụ ta như một đối tượng tập luyện ở trước mặt mười mấy ngàn người.

“Nhìn bản lĩnh của mấy ông cũng chỉ có nhiêu đó thôi, tiếp theo đây đến lượt tôi rồi!”

Tiêu Chính Văn đứng chắp tay, mở miệng nói một cách thách thức!

Nghe thấy những lời này, Andre không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cũng may vừa rồi mình không tham gia, nếu không, thật khó tránh khỏi cái chết!

Tiêu Chính Văn không phải là người hiền lành!

Tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt há mồm, sao Tiêu Chính Văn lại không bị thương chút nào thế?

Lúc này vua Arthur đã hơi sợ, từ khi nào thực lực của cường giả Thiên Thần một sao lại mạnh như vậy?

Cụ ta gần như đã dùng hết tất cả những gì đã học được trong suốt cuộc đời mình, hơn nữa còn hợp sức lại với ba Thiên Thần huyền cấp hai sao vẫn không thể đánh người thanh niên Hoa Quốc này bị thương?

Cứ đánh tiếp như vậy, bọn họ đâu còn cơ hội thắng?

Ánh mắt Tiêu Chính Văn đang nhìn về phía Ahexangin!

“Không phải ông nói, hôm nay phải giết tôi sao? Được thôi, đến giết tôi đi!”

Vừa nói, đột nhiên Tiêu Chính Văn bước ra một bước, ánh sáng bạc trong tay lập tức lóe lên, con dao quân đội năm cạnh bay thẳng về phía Ahexangin!

Con dao quân đội năm cạnh nhanh như chớp, trong chốc lát đã đâm mạnh vào ngực của Ahexangin!

Trong cả quá trình, thậm chí còn chưa đến một phần mười ngàn giây, Ahexangin vốn vẫn chưa kịp phản ứng thanh giáo dài màu bạc trên tay đã bay ra ngoài!

Từng mảnh giáp trên người cụ ta lần lượt rơi xuống, cả người cụ ta đều bị hất văng vào ngọn núi tuyết đối diện.

“Ầm!”

Trong chốc lát ngọn núi tuyết phía đối diện đã bị cả người Ahexangin xuyên thủng, một bóng người mờ mịt lao thẳng qua núi, đánh sập một ngọn đồi rồi rơi thẳng xuống đất!

“A?”

Dakra bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức toát mồ hôi lạnh!

Còn chưa đợi cụ ta kịp ra tay, tia sáng bạc lại lần nữa bay về phía cụ ta với một vòm cung đáng kinh ngạc.

“Ầm!”

Trong chốc lát con dao quân đội năm cạnh đã xuyên thẳng qua ngực Dakra, bắn ra một mũi tên máu, rơi xuống giữa không trung!

“Cậu… Cậu… Sao có thể làm được?”

Dakra nhìn thấy lỗ máu cực lớn trước ngực mình, không cam lòng mà nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Cụ ta là cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, cơ thể của cụ ta sao có thể yếu ớt như vậy chứ?

“Ông sẽ không bao giờ hiểu được! Trận pháp không phải được sử dụng như các ông dùng đâu!”

Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn cụ ta, quay người đi về phía vua Arthur và vua Lion.

Con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một tia ánh bạc, dừng lại ở khoảng không bên tay phải của Tiêu Chính Văn.

Khoảnh khắc anh giơ tay đã lấy đi mạng sống của một cường giả cảnh giới Thiên Thần hai sao!

Một trong số đó còn là tín ngưỡng thực sự của Âu Lục, Ahexangin!

Giết người một cách quyết đoán như vậy với sức mạnh kinh người!

Trong lòng vua Arthur và vua Lion chấn động mãnh liệt!

Tiêu Chính Văn lúc này thật sự giống như một vị thần giáng thế!

Vốn không phải là người mà bọn họ có thể địch nổi!

Tất cả những điều này nói ra thì rất chậm nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Thậm chí ngay cả đám đông theo dõi ở phía dưới cũng chưa kịp định thần lại thì hai nhân vật truyền kỳ của Âu Lục đã mất mạng!

“Không! Tôi không thể chết được!”

Vua Lion nói xong, xoay người muốn chạy trốn!

Nhưng chưa đợi cụ ta bước ra một bước đầu tiên, một đường ánh bạc đã lướt qua cổ cụ ta, để lại một vết máu nhỏ!

“Phụt”

Máu bắn tung tóe, đầu của vua Lion lăn từ trên cao xuống đất!

Lại là một xác chết khác rơi trên đỉnh núi tuyết!

“Tiêu Chính Văn, cậu không thể giết tôi, tôi là con cháu của Caesar!”

Sắc mặt vua Arthur kinh hoàng hét lên.

“Cho dù ông là con cháu của chúa thì cũng phải chết!”

Tiêu Chính Văn chỉ tay, con dao quân đội năm cạnh bay thẳng qua!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.