Chiến Thần Bất Bại

Chương 1388: Hoa Sơn là cái thá gì?




Học viện võ thuật vừa mới thành lập chưa đến một tuần, có thể nói Tiêu Chính Văn là học viên đầu tiên bị đuổi!

Hơn nữa, với quy định nội bộ của học viện võ thuật, đừng nói Tiêu Chính Văn mới chỉ phạm phải một lỗi sai nhỏ như vậy, dù cho có đấu võ kịch liệt bên trong học viện võ thuật, đánh trọng thương người khác, thậm chí là đánh chết thì cũng sẽ không bị đuổi!

Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự bị đuổi, điều đó không chỉ khiến Tiêu Chính Văn trở thành trò cười cho học viện võ thuật mà ngay cả uy danh của Hoa Quốc cũng sẽ bị tổn hại.

Một số học sinh tới từ các nước khác đều dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu để nhìn Lữ Thanh Dương!

Lẽ nào ông ta không thèm bảo vệ cho tôn nghiêm của Hoa Quốc dù chỉ là một chút sao?

Nghe thấy Lữ Thanh Dương nói vậy, Tiêu Chính Văn dừng bước ngay trước cửa, quay đầu lại nhìn Lữ Thanh Dương bằng vẻ mặt thú vị.

“Là tôi nghe nhầm phải không? Ông nói ông muốn đuổi tôi à?”

Lữ Thanh Dương cười lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không nghe nhầm đâu, tôi cũng không nói nhầm, bây giờ cậu đã bị đuổi rồi, cậu có thể cút về Hoa Quốc!”

Tiêu Chính Văn khẽ lắc ngón tay, nói: “Lữ Thanh Dương, ông chỉ là một giáo viên bình thường, bên trong nội quy trường học viết rất rõ ràng, giáo viên không có quyền đuổi bất cứ học sinh nào!”

“Cách làm của ông đã vượt quá quyền hạn rồi!”

Lữ Thanh Dương nghe xong thì bật cười lạnh lùng.

Bên trong nội quy trường học quả thực có ghi điều này, thế nhưng người nào có thể tới đây dạy học mà không có chút quan hệ, bản thân Lữ Thanh Dương chính là người của Hoa Sơn!

Mà từ rất lâu trước đây, Hoa Sơn đã từng có qua lại với các thế lực lớn của Âu Lục.

Chỉ cần ông ta ra mặt, ngay cả hiệu trưởng Andre cũng phải nể mặt vài phần.

Hơn nữa, chỉ đuổi một học sinh không quan trọng, liệu học viện võ thuật sẽ vì một chuyện nhỏ như vậy mà lật mặt với Hoa Sơn sao?

“Cậu nói không sai, tôi chỉ là một giáo viên rất bình thường ở nơi này, thế nhưng sau lưng tôi là Hoa Sơn! Chỉ cần tôi nói đuổi học cậu thì không ai có thể giữ cậu lại!”

Lữ Thanh Dương nói với vẻ hết sức tự tin.

Quả thực, Hoa Sơn có tầm ảnh hưởng nhất định ở Âu Lục, mà trong số mười gia tộc lớn cũng có không ít người có qua lại mật thiết với người của Hoa Sơn.

Vào lúc Lữ Thanh Dương nói ra thân phận của mình, không ít người nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cảm thông.

Với thân phận này của Lữ Thanh Dương mà nói, muốn đuổi học Tiêu Chính Văn thì chỉ cần một câu nói mà thôi.

“Tiêu Quân Lâm, tôi thấy anh vẫn nên chấp nhận đi, bị đuổi học mới chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh của anh mà thôi, trở về Hoa Quốc, có sẽ còn có đại lễ đang đợi anh nữa đấy! Có trách thì trách anh không nên mang họ Tiêu!”

Trương Lăng Phong cười khẩy, lên tiếng.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Tiêu Chính Văn bị đuổi, hắn sẽ lập tức thông báo với nhà họ Trương truy giết Tiêu Chính Văn dọc đường.

Người nhà họ Tiêu, bất luận có quan hệ với Tiêu Chính Văn hay không thì đều đáng chết!

Đông Phương Tuyết Ngưng nghe thấy những lời này cũng nở nụ cười chế nhạo, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thật sự không hiểu sao Thiên Tử lại chọn anh, lẽ nào Thiên Tử không biết người mang họ Tiêu đi đến đâu cũng không được chào đón sao?”

Mặc dù thân phận của Tiêu Quân Lâm vẫn cần được kiểm chứng, nhưng thế thì đã sao?

Có câu nói: thà giết nhầm cả nghìn chứ tuyệt đối không bỏ sót một tên!

Vả lại, ân oán giữa Tiêu Chính Văn và Hoa Sơn còn ít sao?

Họ tin rằng cách làm này của Lữ Thanh Dương nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của các lãnh đạo cấp cao Hoa Sơn!

Tiêu Chính Văn lại chẳng buồn bận tâm tới Đông Phương Tuyết Ngưng và Trương Lăng Phong mà chỉ lạnh lùng nhìn Lữ Thanh Dương nói: “Ồ? Hoa Sơn rất ghê gớm sao?”

“Chi bằng chúng ta cược một ván đi, tôi dám nói, dù ông bị đuổi thì tôi cũng sẽ không bị đuổi đâu!”

Nực cười, hiệu trưởng của học viện võ thuật chính là Andre!

Cho ông ta mười lá gan thì liệu ông ta có dám đuổi Tiêu Chính Văn không?

Ông ta không dám!

Đuổi Tiêu Chính Văn đồng nghĩa với việc mở chiếc hộp ma và giải phóng cho con ác quỷ trú ngụ bên trong!

Nếu như để cho Tiêu Chính Văn ở lại học viện võ thuật thì có lẽ khi đối phó với mấy gia tộc ở Âu Lục này anh sẽ còn giơ cao đánh khẽ.

Thế nhưng một khi đuổi Tiêu Chính Văn đi, anh thật sự làm ra chuyện gì không thể dự đoán trước được ở Âu Lục thì phiền phức lớn rồi!

Có thể nói rằng, mỗi một ngày Tiêu Chính Văn ở Âu Lục đều khiến cho Andre có cảm giác như cả năm!

“Hừ, ai cho cậu bản lĩnh để cậu tỏ ra điên cuồng như thế? Tôi bị đuổi ư? Được thôi, vậy tôi sẽ cho cậu thấy ai mới là người bị đuổi!”

Dứt lời, Lữ Thanh Dương rút điện thoại ra gọi cho chủ nhiệm giáo dục.

Chẳng bao lâu sau, đối phương đã nhấc máy, hỏi: “Thầy Lữ à, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Ông Amos, bây giờ tôi muốn dùng thân phận là giảng viên Hoa Quốc để đuổi học một học viên đến từ Hoa Quốc, hơn nữa còn là đuổi ngay lập tức! Người này coi thường tôn nghiêm của một giảng viên như tôi!”

Lữ Thanh Dương tự tin nói.

Chủ nhiệm giáo dục ở đầu dây bên kia nghe ông ta nói muốn đuổi một người Hoa Quốc thì cũng trầm mặc mất một lúc.

Andre đã từng dặn dò, bên trong học viện võ thuật, chưa đến mức bất đắc dĩ thì đừng động đến người Hoa Quốc!

Ông ta không muốn sang Hoa Quốc quỳ thêm lần nữa.

Mà bản thân Lữ Thanh Dương lại xuất thân từ Hoa Quốc, vậy nên thông báo này không hề được truyền đạt lại cho ông ta!

Tất cả mọi người đều vô thức nhận định rằng Lữ Thanh Dương nhất định sẽ bao che cho mọi học viên đến từ Hoa Quốc.

Thế nhưng cuộc điện thoại này của ông ta lại khiến cho chủ nhiệm giáo dục cảm thấy khó xử!

“Chuyện này e rằng giờ tôi chưa thể trả lời ông được, tôi phải đi hỏi ý kiến của ông Andre!”

Nghe thấy lời này, lòng tin của Lữ Thanh Dương lại càng tràn đầy hơn.

Chẳng qua chỉ là để Andre phê chuẩn mà thôi, đoán chừng chưa đến mười phút thì đối phương sẽ cho ông ta đáp án hài lòng.

Lúc này, chủ nhiệm giáo dục vội vàng đặt điện thoại xuống và bước nhanh về phía phòng làm việc của Andre.

“Thưa ông Andre, Lữ Thanh Dương đề nghị đuổi học một học viên Hoa Quốc, ông xem…”

Andre đang xem báo, không nghĩ ngợi gì gật đầu nói luôn: “Làm theo ý ông ta đi!”

Chỉ là vừa nói dứt lời, Andre đã đặt tờ báo xuống, trầm giọng hỏi: “Chờ đã! Người đó mang họ gì?”

“Ôi, tôi vẫn chưa kịp hỏi, ông đợi một lát!”

Nói xong, chủ nhiệm giáo dục vội vàng nói vào trong điện thoại: “Lữ Thanh Dương, người mà ông muốn đuổi tên là gì?”

“Tiêu Quân Lâm!”

Lữ Thanh Dương đắc ý lên tiếng hỏi.

Ông ta đoán rằng chủ nhiệm giáo dục đang viết tài liệu, chỉ cần điền nốt cái tên Tiêu Quân Lâm lên thì Tiêu Chính Văn sẽ lập tức bị xoá tên khỏi trường học!

“Thưa ông Andre, người đó tên là Tiêu Quân Lâm!”

Chủ nhiệm giáo dục đặt điện thoại xuống rồi cung kính nói.

Mẹ kiếp!

Andre suýt thì đập vỡ luôn mặt bàn làm việc, ai dám đuổi học Tiêu Quân Lâm?

Dù có là ông ta thì cũng không có lá gan đó!

“Mau, tôi không tiện lộ diện, ông đích thân tới đó một chuyến, người này tuyệt đối không thể đắc tội được đâu, đã nhớ rõ chưa?”

Andre sốt sắng nói.

Amos nghe vậy thì sắc mặt cũng biến đổi!

Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Andre nghiêm túc như vậy!

Lẽ nào người Hoa Quốc không được phép đắc tội đó chính là Tiêu Quân Lâm?

Nghĩ tới đây, Amos vội vàng đi phía phía phòng học.

Mà bên trong phòng học, Lữ Thanh Dương đang nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng đắc ý.

Ông ta còn chưa kịp lên tiếng chế giễu Tiêu Chính Văn thì bóng dáng của Amos đã xuất hiện trước cửa.

“Ông Amos, sao ông lại đích thân đến đây vậy? Chẳng qua chỉ là đuổi học một học sinh hết thuốc chữa thôi, ông chỉ cần gọi cuộc điện thoại là được rồi!”

Lữ Thanh Dương bước nhanh lên trước, tươi cười đon đả nói.

“Đuổi học? Dựa vào đâu mà đuổi người ta? Vừa mới khai giảng được hai ngày, người ta cũng chẳng làm việc xấu gì, đừng nói là ông, dù có là tôi thì cũng không có quyền đuổi học Tiêu Quân Lâm!”

Amos lạnh lùng lên tiếng.

Lời này vừa thốt ra, Lữ Thanh Dương không khỏi sững sờ.

Mới đầu ông ta còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng qua một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, nhìn Amos nói: “Ông Amos, tôi… tôi đại diện cho Hoa Sơn, nhất định phải đuổi học người này!”

Lúc này, Lữ Thanh Dương thậm chí còn không tiếc nhắc đến tên Hoa Sợ để dễ bề đạt được ý muốn của bản thân!

“Hoa Sơn? Ông cho rằng đây là nơi nào, Hoa Sơn muốn đuổi học ai thì phải đuổi người đó hay sao? Nơi này là học viện võ thuật, tất cả buộc phải làm theo đúng điều lệ đặt ra!”

Amos nghiêm nghị nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.