Chiến Thần Bất Bại

Chương 1327:




Chương 1327

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Tiêu, Độ Thiên Chân Nhân đang dặn dò mấy đệ tử.

 

Đêm nay không xảy ra chuyện gì thì tốt, còn nếu xảy ra chuyện thì có lẽ cụ ta sẽ chết ở đây!

 

Có rất nhiều chuyện của Thiên Kiếm Tông cần bàn giao lại một lần nữa.

 

“Sư phụ, theo đệ tử thấy, sao chúng ta không trở về Thiên Kiếm Tông? Đến địa bàn của chúng ta thì bốn tông môn lớn là cái thá gì chứ?”

 

Một đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân rơm rớm nước mắt nói.

 

Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu: “Sư phụ sống hay chết cũng không sao, nhưng cô Khương thì thế nào đây? Có lẽ chúng ta còn chưa ra khỏi Giang Trung, cô ấy đã bị bọn họ nhắm tới rồi, một khi…”

 

Nói đến đây, Độ Thiên Chân Nhân khẽ thở dài: “Tiếp theo, chuyện trong tông môn sẽ giao cho chưởng môn xử lý, sư phụ đã quản lý tông môn đã gần mười năm, cũng đến lúc giao lại quyền cho chưởng môn rồi!”

 

“Sư phụ, thực ra, chưởng môn cũng rất hy vọng người trở về Thiên Kiếm Tông, mọi người ở Thiên Kiếm Tông đều trông cậy vào sư phụ!”

 

Vài đệ tử đồng loạt quỳ xuống đất.

 

Không phải Độ Thiên Chân Nhân luôn nắm giữ quyền quyết định của Thiên Kiếm Tông, mà là toàn bộ Thiên Kiếm Tông chỉ có Độ Thiên Chân Nhân là cường giả cảnh giới Thiên Vương cấp thiên.

 

Nói cách khác, vinh nhục của Thiên Kiếm Tông đều gắn trên người Độ Thiên Chân Nhân.

 

Chưởng môn của Thiên Kiếm Tông cũng vô cùng lo lắng sau khi nghe tin Độ Thiên Chân Nhân sắp gặp tai họa.

 

“Đời này, có một số việc biết trước là sẽ chết, nhưng cũng vẫn phải làm! Đây là điều cuối cùng sư phụ có thể dạy cho con trong quãng đời này!”

 

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân xua tay với mọi người.

 

“Sư phụ!”

 

Ba đệ tử rưng rưng nước mắt, quỳ trước mặt Độ Thiên Chân Nhân, dập đầu xuống đất, vang lên tiếng nước mắt rơi tí tách.

 

“Mau…”

 

Độ Thiên Chân Nhân còn chưa kịp nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ của trực thăng trên đầu.

 

Trong chốc lát, chỉ thấy một bóng người nhảy khỏi trực thăng.

 

“Là… là anh Tiêu trở về rồi!”

 

Mắt vài đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân sáng lên, vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng chạy ra sân.

 

“Anh Tiêu!”

 

“Anh Tiêu!”

Tiêu Chính văn thấy trên mặt bọn họ đầm đìa nước mắt, không khỏi nhíu mày nói: “Mọi người…”

Hức…Không…không sao, anh quay về là tốt rồi, anh quay về là tốt rồi!”

Mấy người bọn họ vây lại chào đón Tiêu Chính văn vào biệt thự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.