Chiến Thần Bất Bại

Chương 1311:




Chương 1311

Trần Quốc Hoa gượng cười đứng dậy, chắp tay với Khương Vy Nhan, nói: “Sếp Khương, nghe danh đã lâu, hôm nay làm phiền cô rồi!”

Nói xong, Trần Quốc Hoa ngồi xuống chỗ cũ, thản nhiên nhìn Lãnh Kế Hồng và Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan mỉm cười nói: “Ông Trần là bậc tiền bối, hôm nay đến đây là có chuyện gì cần chỉ dạy sao?”

Ngay từ đầu, Khương Vy Nhan đã đi thẳng vào vấn đề.

Trần Quốc Hoa không khỏi gật đầu, Khương Vy Nhan quả nhiên là một cô gái tài giỏi.

“Hôm nay tôi đến là muốn nhờ sếp Khương một chuyện. Hai thằng con vô tích sự của tôi đã làm ra một số chuyện không nên. Vì vậy, hôm nay tôi đến đây là để thỉnh tội với sếp Khương!”

Vừa nói, Trần Quốc Hoa vừa nháy mắt với hai thằng con trai của mình.

Hai anh em Trần Lập Quần vội vàng nở nụ cười, bước lên trước, cúi đầu chào Khương Vy Nhan: “Sếp Khương, chuyện nhà họ Viên đều là lỗi của chúng tôi, chỉ là cô cũng biết tình hình lúc đó rồi đấy, chúng tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ mà thôi!”

Trần Lập Quần nói với giọng điệu cầu xin.

“Ồ? Bất đắc dĩ sao?”

Khương Vy Nhan lạnh lùng liếc nhìn hai anh em Trần Lập Quần, nói: “Có lẽ không phải vậy đâu nhỉ? Lúc Viên Sùng Long vừa đến Giang Trung, hai vị đây đã giật dây khiến tất cả các công ty dừng hợp tác với tập đoàn Vy Nhan chúng tôi!”

“Lúc đó, Viên Sùng Long còn chưa đến Giang Trung, tôi muốn hỏi hai vị rằng hai vị bất đắc dĩ chỗ nào?”

“Chuyện này…”

Hai anh em Trần Lập Quần không nói nên lời trước câu hỏi của Khương Vy Nhan.

Lãnh Kế Hồng ngồi bên cạnh cũng đứng lên nói: “Theo tôi được biết, lúc đó hai người là người đầu tiên đề xuất chia rẽ tập đoàn Vy Nhan. Lúc đó, các người có khí thế lắm mà, tôi không nhìn ra các người bất đắc dĩ chỗ nào cả!”

“Lãnh Kế Hồng! Đây không có phần cho ông nói!”

Trần Lập Quần nghe vậy trợn tròn mắt, lạnh lùng nói.

Lãnh Kế Hồng cười khẩy đáp: “Sếp Trần à, nếu là mấy ngày trước thì tôi thật sự không có tư cách nói chuyện với ông, chỉ là bây giờ, làm người thì phải chịu trách nhiệm với lời mình nói và chuyện mình làm!”

“Cậu Tiêu ăn ở nhân hậu, cho nên chỉ bắt các người giao tài sản ra, giữ lại mạng cho các người, như vậy đã là rộng lượng lắm rồi!”

“Rầm!”

Lãnh Kế Hồng vừa dứt lời, Trần Quốc Hoa đập mạnh xuống bàn, đôi mắt già nua lạnh lùng đầy khí chất nhìn chằm chằm vào Lãnh Kế Hồng.

Mặc dù Trần Quốc Hoa không nói gì, nhưng Lãnh Kế Hồng lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình.

“Sếp Khương, tôi nghĩ không nên để người ngoài xen vào cuộc nói chuyện giữa chúng ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.