Chiến Thần Bất Bại

Chương 1309:




Chương 1309

“Haizz! Hai anh em chúng mày, bình thường tao dạy bọn mày thế nào, bất kỳ việc gì cũng đừng làm bậy, càng không được hành động ngu ngốc. Căn cơ của nhà họ Viên ở tít tận Long Kinh, sao bọn mày có thể trói buộc với chúng chứ?”

 

“Bố, bọn con cũng biết sai rồi nhưng vấn đề là bây giờ tập đoàn Vy Nhan cứ giục, làm căng lắm, nếu bố không ra mặt, chúng ta chỉ có thể giao ra tài sản rồi cút khỏi Giang Trung”.

 

Trần Lập Quần lo lắng nói.

 

Trần Quốc Hoa híp mắt rơi vào trầm tư một chốc lâu, sau đó cụ ta đứng dậy nói: “Xem ra cũng chỉ có dựa vào bản mặt già của tao để thử xem vận may, hai đứa mày đều đi theo tao”.

 

Dứt lời, Trần Quốc Hoa lạnh lùng trợn mắt với hai anh em, sau đó đứng lên dặn quản gia chuẩn bị xe.

 

Cụ ta muốn đích thân đến gặp Khương Vy Nhan.

 

Trần Hoa Quốc có địa vị rất cao trong thế hệ trước ở Giang Trung, không phải là việc kinh doanh của nhà họ Trần lớn mà là Trần Quốc Hoa có quan hệ cực kỳ thân thiết với ba tông môn lớn ở khu vực gần Giang Trung.

 

Năm đó khi tông chủ của Võ Anh Tông sa sút đã nhận được ơn nghĩa sâu nặng của Trần Hoa Quốc mới sống sót.

 

Lúc chưởng giáo của Thiên Vũ Tông không một xu dính túi cũng chính Trần Quốc Hoa đã giơ tay ra giúp đỡ.

 

Mãi đến sau đó, sau khi người này trở thành chưởng giáo vẫn nhớ đến lòng tốt của Trần Quốc Hoa.

 

Ngoài ra, môn chủ của Thanh Phong Môn – tông môn lớn nhất ở gần Giang Trung lại là anh em kết nghĩa của Trần Hoa Quốc.

 

Thế nên mặc dù Trần Quốc Hoa đã nghỉ hưu nhưng cả Giang Trung này chẳng có mấy ai dám không nể mặt cụ ta.

 

Lần này cụ ta cũng ôm tâm tư này, muốn dựa vào mạng lưới quan hệ của mình để chèn ép Khương Vy Nhan.

 

Người khác thế nào nhà họ Trần không quan tâm nhưng nhà họ Trần sẽ không giao ra một xu.

 

Trần Quốc Hoa ngẩng đầu sải bước đi ra khỏi biệt thự nhà họ Trần.

 

Khí thế đó nói là đi khởi binh vấn tội còn đúng hơn là đi tìm Khương Vy Nhan để bàn bạc.

 

Có ông cụ Trần làm chỗ dựa, khí thế của hai anh em nhà họ Trần cũng thay đổi, đi đường cũng ưỡn ngực thẳng lưng hơn nhiều, ra vẻ ta đây.

 

Hai ngày nay quả thật có không ít ông lớn ở Giang Trung đến tập đoàn Vy Nhan để giao nộp tài sản.

 

Nhưng thật ra trong số tài sản này có rất nhiều thứ không liên quan đến lĩnh vực y dược.

 

Khương Vy Nhan cũng không dành nhiều tâm tư để quan tâm, vì thế cô đang bàn với mấy người Lãnh Kế Hồng nên giải quyết đống tài sản này thế nào.

 

Nếu bán đi thì ai lại có nhiều tiền để có thể tiếp nhận số tài sản lớn như vậy?

 

Nhưng nếu tự hoạt động thì cô lại không hiểu biết quá nhiều về mấy lĩnh vực này.

 

Thế nên mãi đến đêm khuya, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Vy Nhan vẫn còn sáng đèn.

 

Mấy người Lãnh Kế Hồng đi qua đi lại, nói thật lòng, ngoài lĩnh vực y dược thì người nhà họ Lãnh cũng không hiểu biết những lĩnh vực khác.

Họ cũng chẳng biết chút gì về mấy lĩnh vực như giao dịch quốc tế, giao dịch tài chính, công ty kiến trúc gì đó.

“Sếp Khương, tôi nghĩ cách tốt nhất là kêu gọi đấu thầu, bán hết những tài sản này đi, chứ bảo mấy người làm bên y dược như chúng ta đi xây nhà, mua bê tông cốt thép, e là không ổn lắm”.

 

Lãnh Kế Hồng suy đi tính lại vẫn đưa ra quan điểm của mình.

 

Khương Vy Nhan khẽ thở dài nói: “Thật ra tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng xét về tổng giá trị số tài sản hiện giờ chúng ta nhận được cũng phải hơn mấy chục tỷ tệ, vùng Giang Trung này e là không có ai có đủ nguồn tài chính này”.

 

Lãnh Hàn Băng suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên đề xuất: “Sếp Khương, chúng ta có thể tổ chức một buổi hội nghị xúc tiến hoặc đấu giá tài sản để giải quyết đống tài sản này với giá thấp”.

 

Khương Vy Nhan khẽ lắc đầu, cả Hoa Quốc này người có nguồn tài chính lớn như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng những người đó chắc chắn xem thường một nơi nhỏ bé như Giang Trung.

 

Đúng lúc này, Tô Tĩnh bước vào văn phòng nói với Khương Vy Nhan: “Sếp Khương, bên dưới có một ông cụ họ Trần muốn gặp cô”.

 

Ông cụ họ Trần?

 

Lãnh Hàn Băng nhướng mày, nói: “Sếp Khương, người này chắc là ông cụ nhà họ Trần đấy, ông ta là người từng có thể hô mưa gọi lớn ở Giang Trung”.

 

“Sếp Khương, tôi nghĩ người này đến đây cũng chẳng phải điều tốt gì, có cần gọi cho ông cụ kia không?”

Lãnh Kế Hồng cũng lo lắng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.