Chiến Thần Bất Bại

Chương 1220:




Chương 1220 Dư luận lập tức dậy sóng!

 

Hành động này không chỉ có thể dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết mà còn có thể ung dung thản nhiên thu nạp toàn bộ giới kinh doanh ở Giang Trung về dưới trướng nhà họ Viên.

 

Danh tiếng và tầm ảnh hưởng của nhà họ Viên đều sẽ tăng thêm một bậc!

 

 

“Cụ tổ mưu kế sâu xa, Sùng Long xin bái phục! Tôi sẽ lập tức cử người loan tin ra bên ngoài!”

 

Viên Sùng Long đứng lên, khí thế cũng lập tức thay đổi!

 

 

Sự trở lại của Viên Hỗn Thiên có thể nói rằng sẽ khiến cho nhà họ Viên trở nên thịnh vượng như mặt trời ban trưa trong khoảng thời gian ngắn!

 

Với tư cách là gia chủ nhiệm kỳ này của nhà họ Viên, có thể đích thân chứng kiến, thậm chí là tham gia vào việc này là chuyện vinh hạnh nhất cả đời này của Viên Sùng Long!

 

Dư luận lập tức dậy sóng!

 

Đặc biệt tin tức cụ tổ nhà họ Viên sắp tới Giang Trung càng khiến cho Giang Trung dậy sóng lớn hơn!

 

Không chỉ có tầng lớp trong giới kinh doanh Giang Trung rối loạn, ngay cả Dược Vương Cốc cũng bắt đầu rục rịch.

 

“Cốc Chủ, Viên Hỗn Thiên sắp tới Giang Trung rồi, với khí thế đó thì nhất định là đến để đối đầu với tên Tiêu Chính Văn! Ông xem, Dược Vương Cốc của chúng ta có nên hủy bỏ lệnh phong bế, quay trở lại thế tục hay không?”

 

Đại trưởng lão cầm tờ báo tối ngày hôm trước, hào hứng đi tới gần dược sư Hoàng, chỉ vào tin tức trên báo cho dược sư Hoàng xem.

 

Tiêu Chính Văn mà chết thì Khương Vy Nhan có thể dấy lên sóng gió gì nữa đây?

 

Dược Vương Cốc nhất định có thể nắm giữ uy thế của nhà họ Viên, dẹp tan tập đoàn Vy Nhan một cách dễ dàng, giành lại doanh số trong lĩnh vực y dược và thị trường và mà Dược Vương Cốc đã mất đi khi trước.

 

“Vớ vẩn!”

 

Dược sư Hoàng vừa uống trà vừa chơi cờ, thi thoảng còn nhíu mày trầm tư trong chốc lát.

 

Ván cờ này cụ ta đã chơi mười ngày nay, tự chơi cờ với bản thân là phương thức phá cờ mà dược sư Hoàng thích nhất!

 

Chiến thắng được chính bản thân thì chẳng còn gì có thể làm mình thua cuộc được nữa!

 

Càng là một ván cờ rối loạn thì càng phải giữ được bình tĩnh, càng không thể dễ dàng lay chuyển!

 

“Cốc Chủ, Tiêu Chính Văn đã chạy khỏi Giang Trung, thế nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tập đoàn Vy Nhan cũng sẽ bị nhà họ Viên thôn tính, chúng ta không tận dụng cơ hội…”

 

“Thứ ông nhìn thấy là cơ hội, thế nhưng thứ tôi nhìn thấy lại là nguy hiểm!”

 

Dược sư Hoàng cầm một quân cờ trắng lên rồi đặt xuống, sau đó lại cầm một quân đen lên, suy tư một lúc lâu, đột nhiên mắt sáng lên, cạch một tiếng, đặt quân cờ lên trên bàn cờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.