Chiến Thần Bất Bại

Chương 1161:




Chương 1161 Khương Vy Nhan mất tích ư?

Do dự một lát, Tiêu Chính Văn vẫn bắt máy.

“Alo, tôi là Tiêu Chính Văn!”

“Anh Tiêu, không ổn, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Đầu bên kia vang lên giọng nói của một cô gái trẻ tuổi.

“Cô là…”

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, anh không thể phân biệt được đối phương là ai khi chỉ thông qua giọng nói.

“Tôi là Tiểu Tần – trợ lý của sếp Khương, sếp Khương đã không đến công ty ba ngày rồi, hơn nữa cũng không thấy cô ấy ở nhà, làm sao đây?”

Cô gái hớt ha hớt hải nói.

Lòng Tiêu Chính Văn không khỏi trĩu nặng.

Khương Vy Nhan mất tích ư?

Chuyện này là sao đây?

Chẳng phải mình đã sắp xếp người bảo vệ Khương Vy Nhan rồi sao?

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

“Anh Tiêu, sếp Khương đã mất tích ba ngày rồi, trước đó tôi còn nghĩ có lẽ sếp Khương bị động thai nên đang ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sáng nay tôi đến nhà để đưa một bản hợp đồng cho cô ấy ký thì mới nghe nói cô ấy đã không về nhà hai ngày nay rồi”.

“Vả lại điện thoại của sếp Khương cũng ở trạng thái khóa máy!”

Tiểu Tần sốt ruột đến mức sắp khóc tới nơi.

Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết chắc chắn Khương Vy Nhan đã xảy ra chuyện.

“Tiểu Tần, cô đừng lo lắng, để tôi nghĩ cách. Trước tiên cô cứ xử lý mấy chuyện trong công ty, nhưng đừng nói với mọi người chuyện sếp Khương mất tích, cứ nói sếp Khương đang ở nhà dưỡng thai”.

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

“Vâng, anh Tiêu, tôi… tôi sẽ không nói lung tung đâu”.

Dứt lời, Tiểu Tần cúp máy.

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn còn muốn đi tiễn mấy người Giang Vạn Long nhưng Khương Vy Nhan bỗng mất tích, anh không còn tâm trạng đi đưa tiễn.

Anh đặt vội một vé máy bay về Giang Trung.

Bốn tiếng sau anh đã về đến Giang Trung.

Vừa hạ cánh, Tiêu Chính Văn liên lạc ngay với Long Nguyệt.

Nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn, Long Nguyệt kính cẩn nói: “Long Vương có gì dặn dò ạ?”

“Lập tức điều tra rốt cuộc ba ngày vừa qua Khương Vy Nhan đã tiếp xúc với những ai, còn nữa nhanh chóng điều tra vị trí hiện giờ của Khương Vy Nhan”.

Nghe giọng điệu sốt ruột của Tiêu Chính Văn, Long Nguyệt vội vã đáp lời: “Vâng, trong vòng ba tiếng nhất định sẽ điều tra ra tung tích của cô Khương”.

Nói xong, Long Nguyệt cúp máy.

Một mình Tiêu Chính Văn quay về biệt thự, trong lòng càng lo lắng không yên.

Lúc này trong một thành phố núi cổ kính cách xa Giang Trung.

Đông Phương Viêm đang đắc ý nhìn Khương Vy Nhan đã bị trói ở trước mặt, tay hắn cầm một ly rượu vang, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khương Vy Nhan.

“Con đàn bà đê tiện, nếu không phải vì cô thì cánh tay ông đây cũng sẽ không bị gãy, giờ còn giả vờ ngây thơ trước mặt ông đây”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.