Chiến Thần Bất Bại

Chương 1019:




Chương 1019: Mày chết chắc rồi

Tiêu Chính Văn bình thản nắm lấy cánh tay của hai người kia, ba người cùng chìm dần xuống đáy hồ bơi.

Một trong hai người kia muốn khóa cổ Tiêu Chính Văn, trong khi người còn lại thì lấy ra một con dao găm muốn đâm về phía anh.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại thong dong nắm lấy tóc của kẻ địch ở phía sau lưng rồi ra sức kéo hắn ra khỏi cơ thể mình. Đối mặt với con dao găm đáng sợ kia, anh chỉ đưa tay ra chặn lại rồi nắm lấy cổ tay của đối phương.

“Rắc!”

Ngay cả khi ở dưới nước, Tiêu Chính Văn vẫn có thể được sử dụng thực lực của mình một cách dễ dàng, với một sức mạnh đáng sợ, anh đã lập tức nghiền nát xương tay của một người trong số đó.

Sức chiến đấu khủng khiếp này khiến cho người còn lại phải bỏ đồng đội mà chạy trốn trong hoảng sợ.

Giây tiếp theo, một thành viên của Cao Lệ ngoi lên khỏi mặt nước rồi bơi về phía trước.

Lý Hạo Đình cười lớn rồi nói: “Thấy chưa, người của chúng tôi lên rồi kìa”.

Vẻ mặt của Hồ Chí Hải vô cùng kinh ngạc, anh ta vừa muốn cử người đi kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Tiêu Chính Văn cũng nổi lên và bơi về phía trước với tốc độ cực nhanh.

“Người của chúng tôi cũng lên rồi. À mà, hình như bên các người vẫn còn thiếu một người”.

Khuôn mặt của Hồ Chí Hải lộ vẻ đắc ý.

Lần này đến lượt Lý Hạo Đình ngạc nhiên, hắn không ngờ cả hai người đều không thể giải quyết được một mình Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa, hai người này còn mang theo dao găm, còn Tiêu Chính Văn có lẽ không mang theo vũ khí.

Hai đánh một mà cũng để bị đuổi giết như vậy, thật đáng xấu hổ!

Nhưng dù sao đó cũng là binh lính của phe mình, Lý Hạo Đình lập tức liên hệ thợ lặn xuống biển vớt người.

Ngay sau đó họ đã tìm thấy binh lính Cao Lệ chìm trong nước với cánh tay bị thương nặng.

Tuy rằng Tiêu Chính Văn xuất phát hơi muộn, nhưng thực lực cùng sức bùng nổ của anh là không thể coi thường. Anh đã dùng tốc độ cực nhanh để xông lên phía trước, nhanh chóng vượt qua hầu hết mọi người.

Vì phải thi đấu ba hạng mục liên tiếp nên hầu hết mọi người đều muốn tiết kiệm một chút sức lực ở hạng mục này, để tránh việc tiêu tốn quá nhiều sức lực ở lượt đạp xe đạp bốn mươi cây số sau đó.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không quan tâm đến điều này, anh dường như không hề có ý định tiết kiệm sức lực, trong nháy mắt anh đã vượt qua rất nhiều người, bơi về phía trước với tốc độ cực nhanh!

Những người tham gia thi đấu từ các quốc gia khác đã chú ý đến Tiêu Chính Văn. Bọn họ cũng từng tìm hiểu thông tin của Tiêu Chính Văn trước đó và biết rằng thực lực của người đàn ông này rất mạnh mẽ. Vì vậy, nhìn thấy Tiêu Chính Văn bơi nhanh như vậy, bọn họ lần lượt ngừng bơi và phát động một cuộc bao vây tấn công về phía Tiêu Chính Văn!

Một người trong số đó thử nắm lấy chân Tiêu Chính Văn, khiến anh mất thăng bằng và chìm xuống nước.

“Cút!”

Tiêu Chính Văn tức giận gầm lên rồi nhấc chân đá thẳng vào mặt của đối phương.

Đột nhiên, kẻ địch vừa tấn công đã bị Tiêu Chính Văn đá chảy máu mũi và miệng, răng cũng bị đá rụng không ít, mặt mũi be bét máu, lập tức ngất xỉu trên mặt hồ, chẳng mấy chốc đã được trực thăng cứu hộ vớt lên bờ.

Một số người khác cố tình đẩy nhanh tốc độ, lao về hướng Tiêu Chính Văn, muốn ngăn chặn đối thủ đáng sợ này.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn không chỉ có tốc độ cực kỳ nhanh, mà còn giỏi tấn công hơn bọn họ!

Nhìn thấy đối thủ vây quanh tứ phía, anh không chỉ ra tay chống lại, mà thậm chí còn đánh nhanh hơn, tàn nhẫn hơn so với đối thủ!

Một lúc sau, vị trí xung quanh Tiêu Chính Văn xuất hiện một lượng lớn máu, ngay cả trực thăng cứu hộ trên bầu trời cũng không kịp ứng cứu!

“Trời ạ, quá đáng sợ…”

“Hắn có phải là con người không? Tôi nghi ngờ, trừ cá mập ra, không một ai có thể ngăn cản hắn ở dưới nước!”

“Đừng nói là cá mập, tôi nghĩ ngay cả cá mập nhìn thấy hắn cũng phải né!”

Những người đang vây xem khác nhìn thấy cảnh Tiêu Chính Văn giết tất cả các đối thủ ở dưới nước, đều không khỏi há hốc mồm vì kinh ngạc!

Anh trở nên nổi tiếng chỉ sau một trận đấu!

Mặc dù trước đó bọn họ đều không biết đến tên của Tiêu Chính Văn, không biết thân phận vua Bắc Lương này của anh. Nhưng chỉ một trận này thôi cũng đủ để tất cả mọi người đều phải ghi nhớ.

Trong số binh lính của Hoa Quốc còn có cả con quái vật tên Tiêu Chính Văn này!

“Chúng ta mau chạy thôi! Đừng quan tâm đến hắn nữa, bây giờ chúng ta còn khó giữ mạng nữa là!”

“Đúng vậy, chúng ta nên tự lo cho chính mình thì hơn, đừng quản hắn nữa, kẻ nào đi quản hắn, kẻ đó xui xẻo”.

Những người thi đấu may mắn sống sót khác đã nghĩ thông suốt.

Chỉ cần không trêu chọc Tiêu Chính Văn, cứ yên tâm mà thi đấu, mọi chuyện sẽ ổn cả.

Những người khác đều mặc kệ, chỉ cần kẻ nào tự tìm đến Tiêu Chính Văn, thì kẻ đó nhất định sẽ chết.

Khi Tiêu Chính Văn bơi về phía bọn họ, cả đám người đều chạy trốn khỏi Tiêu Chính Văn. Bọn họ chỉ muốn tránh xa người đàn ông với đôi mắt đầy sát khí, cả người toàn mùi máu tanh này!

Còn Tiêu Chính Văn chỉ có một mục tiêu duy nhất, không phải trên bờ, mà là đám người Cao Lệ vừa tấn công anh.

Những binh lính Cao Lệ sau khi nhìn thấy đồng đội của mình bị Tiêu Chính Văn giết chết, liền nóng lòng muốn bỏ chạy. Không ngờ Tiêu Chính Văn lại một mạch đuổi giết bọn chúng, nên sợ đến mức mất hồn!

Hắn có thể nhớ rất rõ trong trận chiến vừa rồi, hàng chục người bao vây tấn công Tiêu Chính Văn, không có một ai là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

Thật nực cười khi bọn chúng vừa nghĩ rằng chỉ bằng hai người đã có thể hất cẳng Tiêu Chính Văn khỏi trận đấu này, bây giờ xem ra thật đúng là mơ tưởng viển vông!

“Mày chết chắc rồi!”

Giọng Tiêu Chính Văn vang lên từ phía sau.

Tên lính Cao Lệ đó vừa xoay người lại đã thấy Tiêu Chính Văn đuổi đến ngay phía sau hắn.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn dần trở nên dữ tợn. Nhìn sát khí trong mắt Tiêu Chính Văn, binh lính Cao Lệ thậm chí không thể có đủ can đảm để chống lại.

Tiêu Chính Văn đưa tay ra một cách không thương tiếc, nắm lấy gót chân của hắn và kéo hắn về phía mình.

Tên lính Cao Lệ đó cho dù đang cố hết sức dùng tay đập nước, cũng vẫn không thể khiến cơ thể di chuyển về phía trước, trái lại còn bị Tiêu Chính Văn dùng sức lôi về phía anh.

“Cứu tôi với! Tha mạng cho tôi! Xin anh hãy tha mạng cho tôi!”

Tên lính Cao Lệ đưa tay che đầu của mình, đồng thời thực hiện động tác phòng thủ trên mặt nước.

Tiêu Chính Văn đã dùng sức nện một cú đấm vào mặt hắn!

Sức mạnh của cú đấm này cực kỳ nặng, cho dù đối phương đã đưa tay bảo vệ đầu, nhưng vẫn bị cú đấm của Tiêu Chính Văn phá vỡ phòng thủ!

Nắm đấm của Tiêu Chính Văn xuyên thẳng qua cánh tay hắn, không chỉ đánh gãy cánh tay hắn, mà còn nện thẳng vào mặt, khiến hắn bị đánh rụng hết mấy cái răng. Phần đầu của hắn bị chấn động nghiêm trọng, hắn đã bị cú đấm nện ngất xỉu.

Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.

Bởi vì lúc này Tiêu Chính Văn thật sự quá ngạo mạn, anh gần như là bơi đến đâu thì đánh đến đó.

Sau khi nhìn thấy ba tên lính của Cao Lệ bị đánh gục mất hai người, Hồ Chí Hải đã bật cười lớn ngay trước mặt Lý Hạo Đình.

“Ha ha ha, xem ra thực lực các binh lính của chúng tôi mạnh hơn”.

Hồ Chí Hải nói với vẻ giễu cợt.

Trong lòng Lý Hạo Đình rất không phục, nhưng hắn cũng chỉ có thể siết chặt nắm đấm, nhìn về phía người lính duy nhất còn sót lại của mình với vẻ mặt nghiêm túc.

Khương Minh Vũ là đội trưởng của đội Cao Lệ, hắn là niềm hy vọng cuối cùng của bọn họ. Giờ phút này, Khương Minh Vũ chỉ dám thu mình lại sau lưng Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không dám vượt qua vị ôn thần này.

Thời gian bơi từng phút từng phút trôi qua, tốc độ của Tiêu Chính Văn chậm lại thấy rõ, nhưng không một ai dám vượt qua anh. Đôi khi, một vài binh lính muốn vượt qua Tiêu Chính Văn, nên cố tình bơi về phía đường đua dài hơn.

Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều bị Tiêu Chính Văn đuổi kịp, sau đó thì bị trực thăng cứu hộ khiêng đi.

Lần này bọn họ đã hiểu Tiêu Chính Văn muốn thông qua phương pháp này để xác lập địa vị độc tôn của mình!

Trên trời dưới đất chỉ một mình anh là duy nhất!

Không ai có thể vượt mặt anh trong hạng mục bơi lội này. Nếu kẻ nào dám vượt, thì anh sẽ đánh kẻ đó!

Tất cả mọi người đều rất phẫn nộ, điều này thật sự quá bá đạo!

Cùng là lính đặc chủng, cùng là những người lính tinh nhuệ đến từ nhiều quốc gia và quân đội khác nhau, ai được phép coi thường ai chứ?

Nhưng sự thật chính là như vậy.

Mặc dù rất tức giận nhưng bọn họ cũng không làm gì Tiêu Chính Văn.

Đánh không lại là đánh không lại, năng lực bộc phát của Tiêu Chính Văn rất mạnh, bọn họ khó có thể vượt qua Tiêu Chính Văn.

Nhiều người trong số họ đã bỏ cuộc trong việc vượt qua Tiêu Chính Văn và bắt đầu ra tay tấn công các đối thủ khác.

Yến Bạch và Trương Cương cũng bơi đến bên cạnh Tiêu Chính Văn, bọn họ vừa bơi vừa tâng bốc Tiêu Chính Văn đủ kiểu.

“Chủ soái Tiêu thật lợi hại, bây giờ đám người kia hoàn toàn không dám vượt qua chúng ta! Thế này chẳng phải chúng ta đã nắm chắc vị trí thứ nhất rồi sao?”

Trương Cương nói với vẻ phấn khích.

“Nếu tôi cũng có thực lực như vậy thì hay biết mấy, chủ soái Tiêu, anh ăn gì để lớn lên vậy, sao có thể lợi hại đến thế?”

Trong lòng Yến Bạch thật sự vừa ngưỡng mộ vừa sợ Tiêu Chính Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.