Chiến Thần Bất Bại

Chương 1017:




Chương 1017: Năm mươi nghìn cấm vệ quân bao vây

Một chân Tiêu Chính Văn đạp lên bụng của hắn, lực ở chân khủng khiếp như bị một chiếc xe tải cán qua, anh dùng lực không thể cản nổi đá Nakayama bay ra khỏi võ đài!

Cả người Nakayama bị một lực vô cùng lớn đá bay lên, gãy hết cả xương sườn, mở miệng phun ra một ngụm máu lớn, rồi ngã khụy xuống, hai mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu!

Yên lặng!

Cả hội trường yên lặng không tiếng động!

Bất kể là Vy Hào hay đội tuyển Hoa Quốc, nhìn thấy vết máu trên võ đài và Nakayama bị đá bay, trong lòng ngoại trừ sự sợ hãi tột cùng thì không còn nghĩ thêm được điều gì nữa.

“Quá đáng sợ…”

Bị người ta đánh không đáng sợ, chết cũng không đáng sợ, nhưng sau khi bị người ta tra tấn làm nhục rồi nhận lấy thất bại bằng cách thức mất mặt nhất là việc mà cho dù có thế nào thì bọn họ cũng không có cách nào chấp nhận được.

Nhân viên y tế chạy tới, sau khi kiểm tra cho Nakayama xong thì nói với Oda Saryu: “Xương sườn bị gãy năm chiếc, xương cánh tay bị dập nát, sau này có thể sẽ để lại di chứng, phần bụng có một vết rách lớn máu chảy rất nhiều, xương hàm dưới bị rạn, chấn thương sọ não nhẹ, danh thanh quản bị tổn hại nặng nề, sau này có thể sẽ không nói được nữa”.

Lúc nghe lời nhân viên y tế báo cáo tình trạng của Nakayama như đang đọc thực đơn, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh cả người!

Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc Nakayama đã bị Tiêu Chính Văn đánh tàn phế rồi sao?

Lúc này, cảm giác sợ hãi dần lan tràn ra!

Hơn nữa bọn họ còn để ý thấy một chi tiết đáng sợ, đó là đứt dây thanh quản.

Cũng chính là, rất có thể Nakayama đã muốn xin đầu hàng từ sớm nhưng mà không thể nói.

Đến cả tư cách xin đầu hàng cũng bị cướp đoạt!

Từ đó có thể thấy, Tiêu Chính Văn đang đứng trên võ đài đáng sợ đến mức nào!

“Hơn nữa tôi cảm thấy, so với vấn đề về cơ thể, việc trị liệu tâm lý, e là càng quan trọng hơn”.

Đừng nói đến các tuyển thủ tham gia thi đấu, đến cả nhân viên y tế cũng đều rùng mình!

Cho dù Nakayama có thể khôi phục lại sức khỏe thì chắc rằng cả đời này hắn cũng phải sống dưới cái bóng ma của Tiêu Chính Văn.

Còn Tiêu Chính Văn thì vẫn đứng trên võ đài, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng rồi mở miệng nói: “Người tiếp theo!”

Chín binh lính còn lại của đội tuyển Vy Hào bất giác đưa mắt nhìn nhau, không biết nên cử người nào ra nghênh chiến.

Trước kia bọn chúng đều đã từng giao đấu với Nakayama nên hiểu rất rõ thực lực của Nakayama.

Người có thể lấn át được Nakayama không nhiều, trước giờ càng không có ai có thể khiến hắn không đánh trả lại được.

Tiêu Chính Văn thế mà đánh Nakayama không khác gì đánh một đứa cháu trai, thực lực quả thật vượt xa những người khác.

Hay chính là nói, trận này nhất định sẽ thua!

Hơn nữa, còn thua rất khó coi!

Thậm chí còn giống như Nakayama, bị đánh tới mức cả đời thương tật, tới lúc đó, e rằng cả đời người đều sẽ bị hủy hoại.

Nghĩ tới đây, có không ít người muốn khuyên Oda Saryu đầu hàng.

“Không được! Sao có thể đầu hàng chứ! Nếu mới vậy đã đầu hàng, những người khác sẽ nghĩ chúng ta thế nào? Hơn nữa, kế hoạch của chúng ta mới vừa bắt đầu!”

Oda Saryu vô cùng tức giận.

“Các cậu, nhất định phải đánh bại hắn! Tiêm thêm vài mũi thuốc kích thích đi, kích thích hooc môn hưng phấn, tiêm hai mũi! Tôi không tin với thực lực của chúng ta mà không trị nổi hắn!”

Trong lòng Oda Saryu không phục.

Lần này ông ta khó khăn lắm mới dành được cơ hội dẫn đoàn, ông ta muốn dẫn dắt đội tuyển giành được thành tích cao nhất trong trận thi đấu quân sự này.

Như vậy khi quay về, cũng dễ nói chuyện với người khác!

Hơn nữa, tất cả đều đang tiến hành theo những gì đã tính toán!

Chỉ khi kéo chân Tiêu Chính Văn bám trụ ở đây thì bên Long Kinh mới có thời gian thực hiện kế hoạch!

Đây chính là điểm mấu chốt!

Cả vùng lân cận đảo Quan Quỳnh đã được sắp xếp vô số sát thủ!

Trận này, cho dù thế nào cũng phải giữ chân Tiêu Chính Văn ở lại!

“Các cậu sợ cái gì? Lên hết cho tôi! Không được phép rút lui, người nào dám đầu hàng thì coi như người ấy đào ngũ! Cho dù đánh đổi cả mạng sống cũng phải đánh bại hắn cho tôi!”

Nghe lệnh Oda Saryu, những binh lính khác đều tiêm thêm thuốc kích thích, liều lượng nhiều hơn, đương nhiên tác dụng phụ cũng nhiều hơn, sau đó bọn chúng bước lên võ đài.

Thế nhưng sức mạnh của bọn chúng dù có được nâng cao nhưng khi đối mắt với Tiêu Chính Văn cũng bị Tiêu Chính Văn đánh bại một cách dễ dàng.

Cuối cùng tất cả đều bị Tiêu Chính Văn đá thẳng xuống võ đài, tra tấn đủ kiểu rồi mới buông tha cho bọn chúng.

“Còn ai nữa?”

Tiêu Chính Văn tới bên rìa võ đài, ánh mắt nhìn người binh lính cuối cùng của đội Vy Hào, giận dữ hét lên: “Vy Hào bọn mày chỉ có thế này thôi sao? Yếu ớt! Quá yếu ớt! Trăm năm trước Hoa Quốc có thể đánh thắng bọn mày! Lần này bọn tao vẫn có thể!”

Người binh lính đó chỉ là một chuyên viên phân tích ở trong đội, năng lực chiến đấu của hắn không xuất sắc.

Hắn mở to mắt nhìn chín người đồng đội của mình bị Tiêu Chính Văn lần lượt đánh đến mức tàn phế, cuối cùng bị vứt xuống, dính đủ các loại thương tật, trong lòng đã vô cùng sợ hãi.

“Tôi không đánh nữa, tôi không đánh nữa! Ông Oda Saryu, chúng ta về thôi!”

Thậm chí binh lính đó còn bật khóc với Oda Saryu.

“Không đánh? Mày có còn là một binh lính nữa không? Đồng đội của mày đều ngã xuống rồi, lẽ nào mày không muốn thắng?”

Oda Saryu lớn tiếng chửi mắng người binh lính đó.

“Thắng? Thắng thế nào? Ông cũng thấy rồi đấy, đó là vua Bắc Lương! Đáng sợ đến nhường nào cơ chứ! Không thắng nổi, hoàn toàn không thắng nổi!”

“Tôi chỉ là một chuyên viên phân tích mà thôi, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta, nếu ông muốn thắng sao ông không tự mình lên đi? Ông hoàn toàn không để tâm tới tính mạng của chúng tôi, ông chỉ quan tâm tới địa vị mà thôi, ông là tên quản lý ích kỷ”.

Binh lính đó chỉ vào mặt Oda Saryu mắng chửi.

“Mày nói cái gì? Lẽ nào mày muốn chống lại mệnh lệnh của tao sao?”

Oda Saryu vô cùng tức giận lớn tiếng dọa nạt.

“Tôi chỉ muốn sống tiếp thôi! Ông đừng ép tôi nữa!”

Người binh lính đó suy sụp kêu to.

“Nếu mày dám từ bỏ, thì coi như mày đào ngũ! Sau khi về nước không chỉ bị người khác xem thường, thậm chí còn phải ra tòa án quân sự! Tao nói cho mày biết, lên võ đài tiếp tục chiến đấu cho tao!”

Oda Saryu căm phẫn hét lên.

Binh lính Vy Hào ấy bị dọa đến mức quay đầu bỏ chạy!

“Pằng!”

Cuối cùng Oda Saryu rút súng ra, bắn thẳng vào đầu người binh lính ấy: “Đồ vô dụng! Sự sỉ nhục của đế quốc!”

Sau đó, ông ta căm hận nhìn Tiêu Chính Văn đang trên võ đài nói: “Vua Bắc Lương! Cậu giỏi lắm! Tôi nhớ kỹ cậu rồi! Nhưng cậu chớ cho rằng chuyện này đã kết thúc! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Cậu, không thoát khỏi hòn đảo này được đâu! Mẹ kiếp!”

Chẳng ai có thể ngờ tới cảnh tượng này, mọi người bất giác ồ lên một tiếng.

Chẳng mấy chốc, binh lính duy trì trật tự đã tới mang xác của binh lính Vy Hào bị bắn rời đi.

Sau đó trọng tài không thể không tuyên bố, Hoa Quốc dành chiến thắng.

“Vy Hào đã không còn tuyển thủ có thể ra trận nữa, trận quyết đấu lần này, Hoa Quốc dành thắng lợi”.

Nghe câu này, phóng viên và các binh lính Hoa Quốc đều không nhịn được hò hét vui mừng!

“Quá đỉnh! Chủ soái Tiêu quá đỉnh!”

“Chủ soái Tiêu, chiến thần bất bại! Đánh cho đám người Vy Hào kia mất luôn tự tin”.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng trên võ đài nhìn theo bóng lưng của Oda Saryu, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

Câu nói cuối cùng của Oda Saryu trong lúc vô tình đã để lộ ra chút thông tin.

Vậy nên Tiêu Chính Văn đã gọi điện ngay cho Long Ngao, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Long Kinh hiện giờ thế nào?”

Long Ngao cũng vội vã trả lời: “Long Vương, tôi đang muốn báo cáo với anh chút tình hình! Sáu tên hộ vệ mà Oda Saryu dẫn theo có ba tên vẫn luôn hoạt động bí mật ở Long Kinh! Lén lút gặp rất nhiều nhân vật có máu mặt ở Long Kinh! Đặc biệt đêm trước trận thi đấu quân sự, Oda Saryu đã bí mật gặp ông Long trên đài Vọng Long!”

“Ông Long?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành!

“Hơn nữa, ngoại trừ chiến khu Bắc Lương, chiến khu Nam Lĩnh, chiến khu Đông Nguyên thì những chiến khu khác đều đã bí mật điều binh! Nhắm thẳng vào Long Kinh!”

Điểm mấu chốt là ngay vừa nãy, Thiên Tử Các tuyền tin, đảo Quan Quỳnh xuất hiện phản tặc! Lập tức phái năm mươi nghìn cấm vệ quân Long Kinh, bao vây đảo Quan Quỳnh! Bất kể kẻ nào tự ý rời khỏi đảo Quan Quỳnh đều là phản quân! Đều bắn chết như nhau!”

“Long Vương! Âm mưu đằng sau chuyện này quá lớn! Hay có thể nói là hiện giờ anh đã bị coi là phản tặc, bị giam tại đảo Quan Quỳnh!”

Long Ngao nói xong một mạch rất nhiều chuyện quan trọng, tâm trạng vô cùng nôn nóng, sắc mặt cũng rất khó coi!

Nghe thấy những điều này, sắc mặt Tiêu Chính Văn cũng lập tức trở nên u ám!

Năm mươi nghìn cấm vệ quân Long Kinh, gióng trống khua chiêng bao vây đảo Quan Quỳnh!

Việc này nghĩ thế nào cũng giống như đang bao vây anh!

Long Kinh, thậm chí là cả Hoa Quốc, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.