Chiến Thần Bất Bại

Chương 1005:




Chương 1005: Nhà họ Đông Phương

Sở Vi Vi nhìn Tiêu Chính Văn, cô ta vốn dĩ muốn quyến rũ anh nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Chính Văn, cuối cùng cô ta vẫn từ bỏ, thở dài nói: “Tiền Thế Long ở Bạch Thành”.

Nghe đến cái tên này, Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Tiền Thế Long?

Là Tiền Thế Long – người từng đối phó với cả nhà Từ Khang An kia sao?

“Tôi biết rồi”.

Tiêu Chính Văn gật đầu rồi xoay người định nhảy từ trên lầu xuống.

Sở Vi Vi vội vàng gọi lại: “Tiêu Chính Văn, anh cứ đi thế à?”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Sở Vi Vi hỏi ngược lại: “Sao thế, cô còn muốn mời tôi ở lại ngủ ư?”

Câu này đương nhiên là Tiêu Chính Văn cố ý trêu cô ta.

Nhưng Sở Vi Vi vừa nghe thế thì khẽ run, sau đó đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Nếu anh muốn cũng không phải là không được”.

Tiêu Chính Văn cạn lời, liếc nhìn căn phòng VIP rồi nói: “Tạm biệt”.

Dứt lời, anh xoay người định nhảy xuống.

Nhưng Sở Vi Vi chạy đến kéo anh lại nói: “Lần này tôi giúp anh lẽ nào anh không định đền ơn tôi gì sao?”

Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Nói đi cô muốn làm gì?”

Sở Vi Vi bĩu môi nhìn phong cảnh bên ngoài nói: “Đi chơi với tôi, tôi đến Giang Trung hai ngày rồi mà vẫn chưa ra ngoài, vừa đúng lúc anh đi dạo với tôi đi”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày hơi do dự.

Sở Vi Vi nói ngay: “Sao thế? Đường đường là vua Bắc Lương mà lại không thể thỏa mãn chút yêu cầu nhỏ này được à?”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn chỉ đành bất đắc dĩ thở dài nói: “Được thôi, nhưng tôi chỉ đi với cô nửa tiếng thôi”.

“Vậy là đủ rồi”.

Sở Vi Vi cười nói, sau đó xoay người đi vào phòng thay một bộ đồ thường ngày.

Tiêu Chính Văn nhảy xuống từ trên ban công nói: “Tôi đợi cô ở dưới”.

Không lâu sau, Sở Vi Vi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang đợi ngoài cửa dưới khách sạn. Cô ta vui vẻ chạy đến muốn khoác tay vào cánh tay Tiêu Chính Văn nhưng anh lại tránh đi.

Tiêu Chính Văn nghiêm túc đút hai tay vào túi quần nói: “Sở Vi Vi, cô hãy chú ý đến cử chỉ lời nói của mình, tôi đã có vợ con rồi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất bước đi thẳng về phía trước.

Sở Vi Vi trợn mắt với anh nhưng cũng không quan tâm đến lời anh. Cô ta đi theo phía sau Tiêu Chính Văn đi dạo mấy vòng khu gần đó.

Hai người không hề nói chuyện gì với nhau trên đường đi.

Nửa tiếng sau, Tiêu Chính Văn đưa Sở Vi Vi về lại trước cổng khách sạn nói: “Đến giờ rồi, tôi về trước đây”.

“Khoan đã, anh có muốn lên trên ngồi một lúc không?”

Sở Vi Vi đứng trước mặt Tiêu Chính Văn vén mái tóc dài xõa bên tai, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiêu Chính Văn cười nói.

Tiêu Chính Văn sửng sốt thờ ơ nói: “Không cần đâu, tôi phải về với vợ và con gái tôi”.

Sở Vi Vi xem như cũng rõ Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có cảm giác gì với mình.

Ngay khi Tiêu Chính Văn xoay người rời đi, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người.

Một người đàn ông mặc đồ vest rất lịch lãm, tay còn cầm theo một bó hoa hồng.

Người đàn ông này rất có khí chất, dáng người cao ráo, nhan sắc xem như ổn, có vẻ như là cậu chủ một nhà giàu nào đó, nhưng đôi mắt hắn lại thoáng vẻ u ám.

Lúc hắn thấy Sở Vi Vi đang vừa nói vừa cười với một người đàn ông, còn mời hắn lên phòng, tên này sa sầm mặt mày.

Hắn nhìn chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ trên cổ tay mình, đã sắp mười hai giờ rồi.

Đêm hôm khuya khoắt, người phụ nữ mình thích về khách sạn chung với một người đàn ông lạ, còn vừa nói vừa cười mời hắn lên phòng, này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ hai người này đã ngủ với nhau!

Mình vất vả chạy từ Long Kinh đến là vì muốn tạo bất ngờ cho cô ta.

Hắn đợi ở đây suốt, đợi đến tận bây giờ lại không ngờ đợi được cảnh tượng như này.

Người đàn ông tay cầm bó hoa này cảm thấy cả người mình toàn là lửa giận như thể sắp bùng nổ vì tức.

Cái này là sao?

Tạo bất ngờ cho mình sao?

Mẹ nó, còn là bất ngờ đến mức đáng sợ!

Tiêu Chính Văn và Sở Vi Vi cũng nhìn thấy hắn.

Nhìn thấy người đàn ông này, Sở Vi Vi còn đang nói cười sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng như thể nhìn thấy một tên đáng ghét.

Rõ ràng là cô ta không thích người đàn ông cầm hoa này.

“Đông Phương Phong, sao anh lại ở đây?”

Sở Vi Vi đanh mặt hỏi.

Người đàn ông tên là Đông Phương Phong này cố kìm nén cơn giận, hắn giơ tay lên buồn bực chỉ vào Tiêu Chính Văn hỏi: “Sở Vi Vi, hắn là ai?”

“Tôi cần phải nói cho anh biết anh ấy là ai sao? Anh đến làm gì?”

Dù Sở Vi Vi không giải thích gì nhưng lời nói và hành động hiện giờ của cô ta đã đủ chứng tỏ một số vấn đề.

Nhìn thấy cảnh tượng này này, hai mắt Đông Phương Phong hiện lên vẻ đố kị, sắc mặt cũng trở nên u ám.

Hắn dời mắt từ Sở Vi Vi sang nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt chứa sự thù hằn và cay độc nham hiểm!

Thấy vẻ mặt này của Đông Phương Phong, Tiêu Chính Văn nhíu mày. Anh không muốn gây chuyện nhưng cũng không thích người khác nhìn anh bằng vẻ mặt này.

Đông Phương Phong cười gằn, châm chọc nói: “Sở Vi Vi, ở nước ngoài tôi theo đuổi cô lâu như vậy, thậm chí còn theo đuổi về đến đây, mà cô cũng không thèm cho tôi nắm tay, đám người trong giới đều đang đợi để cười nhạo tôi nhưng tôi vẫn không từ bỏ việc thích cô. Bây giờ cô lại tùy tiện tìm một tên như này, hắn có chỗ nào so được với tôi sao?”

Nghe Đông Phương Phong mắng Tiêu Chính Văn như vậy, Sở Vi Vi lập tức sa sầm mặt mày nói: “Đông Phương Phong, tôi cảnh cáo anh dù anh nói tôi thế nào cũng được nhưng anh đừng mắng anh ấy, một chữ cũng không được!”

“Anh đừng tự cho mình là cao thượng, trong mắt tôi, anh ấy giỏi hơn anh gấp một trăm, một nghìn lần!”

Sở Vi Vi lạnh lùng nhìn hắn, giọng rất đanh thép.

Trong mắt cô ta, Đông Phương Phong cùng lắm chỉ biết dựa vào tiền tài, thế lực trong nhà, là một đứa con nhà giàu mà thôi.

Nhưng Tiêu Chính Văn thì khác, anh là người đàn ông bí ẩn hệt như một câu đố.

Anh là vua Bắc Lương!

Là thống soái có địa vị rất cao!

Nghe thế, Tiêu Chính Văn cảm thấy bất lực nhìn Sở Vi Vi bỗng căng thẳng khoác lấy cánh tay mình, cô cần gì phải gây thù chuốc oán thêm cho tôi thế?

“Được hay lắm! Gấp một nghìn lần phải không?”

Đông Phương Phong tức giận hỏi ngược lại: “Xét về gia thế, hắn so được với anh sao? Xét về vẻ ngoài, hắn trông cũng bình thường thôi”.

“Đông Phương Phong, tôi ghét nhất là tính này của anh, cực kỳ tự cao. Nếu không có nhà họ Đông Phương thì đã không có địa vị và thân phận của ông nội và bố anh, anh còn có thể kiêu ngạo được sao? Anh chẳng qua chỉ là một cậu ấm nhà giàu thôi”.

Sở Vi Vi đã cực kỳ chán ghét Đông Phương Phong, còn thầm xem thường Đông Phương Phong. Lúc này mới chỉ gặp được mấy phút mà không khí giữa hai người đầy mùi thuốc súng.

Nghe đến thân phận của Đông Phương Phong, Tiêu Chính Văn híp mắt, đôi mắt toát ra sự lạnh lùng.

Nhà họ Đông Phương?

Là nhà họ Đông Phương trong bốn gia tộc lánh đời lớn của Hoa Quốc đó sao?

“Không có nhà họ Đông Phương thì anh sẽ thế nào ư? Tiếc là không có giả thiết này”.

Đông Phương Phong không cảm xúc nói: “Sở Vi Vi, tôi theo đuổi cô lâu như vậy không ngờ cô lại là phụ nữ vô liêm sỉ đến thế, ở bên ngoài quyến rũ hết người này đến người khác còn câu được một tên đầu đường xó chợ. Cô có biết nếu không có nhà họ Sở thì bây giờ cô chỉ là một đứa con hoang thôi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.