Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 421:




Chương 421

 

Thiên Kha cười ha hả Nói: “Không phải tôi bị thương, mà vừa có một thằng nhóc, thừa lúc tôi đi vệ sinh, lại dám quỳ xuống cầu hôn Thẩm Hải Băng “Hải Băng là người phụ nữ của tôi, tôi còn chưa chơi đủ, thừa lúc tôi không để ý, cầu hôn với cô ấy, muốn đâm sau lưng tôi phải không, làm sao tôi có thể tha cho thắng đó được?”

 

“Bị tôi đánh cho gãy hết cả răng rồi.”

 

Mọi người nghe xong, đều vô cùng tức giận. ranh đó, đúng là không biết trời cao đất dày là gi “Người phụ nữ của Thăng Thiên Kha mà cũng dám giành, không phải muốn tìm chết đó “May là lúc tôi không ở đó, nếu không tôi đã biến thắng đó thành thái giảm rồi, xem thắng đó có dám nhớ nhung đến người phụ nữ của anh Đám người Hàn Thanh Văn lần lượt chửi.

 

Thắng Thiên Kha cười ha hả, nâng ly “Anh em đâu, cụng ly!”

 

“Cụng ly lên. Mọi người nâng ly uống hằng say.

 

Đúng lúc này, âm một tiếng.

 

Cửa phòng bao bị đạp tung, một đảm người dửng dưng bước vào.

 

“Chết tiệt! Là ai!”

 

Đám người Hàn Thanh Văn buột miệng măng ra một câu.

 

Sau đó nhìn về phía cửa phòng.

 

Chỉ thấy đám người Kim Chỉ Nam, vẻ mặt khó chịu đi vào.

 

“Nhà nhà họ Kim?”

 

Đám người Hàn Thanh Văn, không nhịn nổi sợ hãi, đều tỏ ra luống cuống.

 

Lúc này, ánh mắt của Hoắc Thiệu Đồng quét qua một lượt, dừng lại trên người Thẩm Hải Băng Ngay sau đó, Hoắc Thiệu Đông nổi giận.

 

“Thẩm Hải Băn đồ đàn bà xấu xa, khách quý của tôi bị đánh, cô còn không biết can ngăn, mau chỉ ra ai là người đánh khách quý của tôi nếu không tối chặt đứt tay cô!”

 

Dáng người mềm mại của Thẩm Hải Băng run lên.

 

Cô ta không nghĩ tới, Hoắc Thiệu Đông tự nhiên lại xuất hiện.

 

“Hải Băng, ông ta là ai?”

 

Thắng Thiên Kha ôm Thẩm Hải Băng vào lòng, vật chéo chân chỉ vào Hoặc Thiếu Đông Thẩm Hải Băng nói: “Ông ta tên Hoắc Thiệu Đông, là đại ca Vĩnh Châu, là ông chủ trước của em.”

 

“Chính là ông chủ bị bắt một thời gian, là ông chủ trước đây em muốn chấm dứt hợp đồng?”

 

Thăng Thiên Kha cười hỏi. Thẩm Hải Băng gật đầu.

 

“Ha ha!”

 

Thằng Thiên Kha cười to.

 

Sau đó, anh ta nhìn Hoặc Thiệu Đông cười như không cười, giả bộ nói: “Ông chỉ là một đại ca bé nhỏ ở Vĩnh Châu, trước mặt tôi dám hống hách như vậy, là ngồi tù chưa đủ hay sao, còn muốn ngồi thêm vài năm nữa phải không?”

 

Hoặc Thiệu Đông chớp mắt, lạnh lùng hỏi. “Mày là đứa đánh khách quý của tao?”

 

“Đúng đấy!”

 

Thăng Thiên Kha rất khí phách nói: “Chính là tôi đánh đấy, ông còn muốn thay thắng đó trừng trị tôi?”

 

“Con mẹ nó!”

 

Kim Chỉ Nam giận dữ: “Mày không muốn cải mạng chó của mày nữa phải không dám ra oai ở địa bàn Cổ Cảnh của tao, đừng tưởng tạo không cầm dao, thì sẽ không trị được mày” Am!

 

Thắng Thiên Kha đập bản đứng dậy, giận dữ nói: “Ông là cái thá gì,dám tự tin nói như vậy ở trước mặt tôi, lại còn dám mắng tôi là chó, ông có biết người trước mặt ông địa vị cao như thế nào không?”

 

Kim Chỉ Nam giận dữ “Tao không cần biết mày đến từ đầu, có là rồng là hổ ở Cổ Cảnh đi nữa cũng phải nhịn tao, nể mặt tao, đánh khách quý của tao, còn dám hống hách, tạo xem như mày chán sống rồi!”

 

“Linh Bảo, đem anh em đến đây, dạy cho bọn này một bài học!”

 

“Vâng, thưa ông Kim Linh Bảo dơ tay lên: “Các anh em cùng tôi lên, đập thằng này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.