Chiến Dịch Trái Tim

Chương 2:




CHÀNG ĐẶT NÀNG ĐỨNG XUỐNG phía dưới lò sưởi. Vẫn khóa chặt môi nàng trên môi mình, chàng luồn tay tháo hàng móc cài phía trước thân áo cứng nhắc của nàng. Nàng lại phải rùng mình hơi ấm từ ngọn lửa trong lò sưởi tỏa ra và bỗng chợt thấy vui vì nàng tự xếp mình vào hàng ngũ những người phụ nữ coi áo nịt ngực vừa có hại cho sức khỏe lại vừa bất tiện. Quả vậy, nàng thầm nghĩ, hẳn sẽ lóng ngóng lắm đây nếu phải đứng ngây ra kia chờ Gabriel tháo hết dây nhợ ren rua cho nàng.
Lúng túng đến kỳ lạ và thoáng chao đảo, nàng theo bản năng bấu lên vai chàng. Khi nàng cảm nhận được những múi cơ rắn rỏi bên dưới lần vải áo chàng, một sức nóng lạ lẫm cuộn xoáy trong nàng.
Nàng phấn khích gập hai bàn tay lại, cắm gập móng tay vào người chàng.
Gabriel chầm chậm mỉm cười. “A, nàng Milton yêu quý của ta, ta tin rằng tối nay nàng sẽ làm ta phát cuồng.”
Xống áo nặng nề rơi tuột đi trước khi nàng kịp nhận thức được rằng chàng đã cởi xong. Mớ váy áo đỏ thẫm dồn thành đống dưới chân nàng. Nàng nấc lên một hơi run rấy nghẹn ngào khi bàn tay chàng đỡ lấy một bên ngực nàng. Qua lần vải áo lót bằng lanh mịn màng, nàng đê mê cảm nhận được những ngón tay chàng đang nhẹ nhàng, thong thả di quanh nhũ hoa nàng.
Điều tiếp theo mà nàng biết được là mái tóc của nàng xổ tung rũ quanh bờ vai trần. Chàng đã tháo cặp tóc rồi, nàng nghĩ.
Venetia chợt ngộ ra rằng dù đây là công cuộc quyến rũ của nàng, nhưng nãy giờ chỉ mỗi chàng ra tay hành động. Dĩ nhiên là một người phụ nữ thạo đời thì nàng cũng nên làm điều gì đấy ra vẻ tự tin hơn chứ nhỉ.
Nàng tóm lấy một đầu chiếc nơ con bướm trên cổ áo chàng mà giằng mạnh.
Hơi quá mạnh.
Chàng bật cười khản đặc. “Nàng muốn thắt cổ ta đến chết trước khi chúng ta kịp hoàn thành sứ mạng hay sao vậy, tiểu thư Milton?”
“Em xin lỗi,” nàng hoảng kinh, thì thào đáp trả.
“Để ta làm nhé.”
Chàng khéo tay tháo nơ cổ ra. Chỉ trong chớp mắt, chiếc nơ đã lủng lẳng trên mấy đầu ngón tay chàng, và rồi, thật ngạc nhiên làm sao, chàng quấn hờ nơ con bướm quanh cổ nàng. Dưới ánh lửa, đôi mắt chàng tối thẫm vì một xúc cảm mà nàng biết là nỗi ham muốn khát khao.
Chỉ một loáng sau, chiếc nơ lụa đen ấy là tất cả những gì nàng còn mang trên người. Nàng khép mi lại khi nhận ra mình đang khỏa thân ngay trước mặt người tình trong mộng của mình.
“Nàng thật đẹp,” chàng thì thầm trên cổ nàng.
Nàng biết điều này không hẳn là sự thật nhưng bỗng nhiên nàng vẫn cảm thấy thật đáng yêu, cả sức mạnh từ giọng nói chàng lẫn bầu không khí trong căn phòng này nữa.
“Chàng cũng vậy,” nàng mê muội bật thốt.
Chàng nhẹ cười, nhấc bổng nàng lên đặt xuống giữa đống gối tựa bằng nhung trên tràng kỷ. Chới với trong những làn sóng phấn khích lẫn cảm xúc đang rần rật trong mình, nàng nhắm nghiền mắt lại. Đầu kia của trường kỷ lún xuống dưới sức nặng của chàng. Nàng nghe thấy tiếng một bên ủng của chàng rơi xuống đất rồi tiếp đến là chiếc còn lại.
Gabriel đứng lên khỏi trường kỷ. Venetia mở bừng mắt ngay lúc chàng cởi bỏ sơ mi. Dưới ánh sáng vàng óng của lửa lò sưởi nàng có thể nhận ra cơ thể chàng thật trơn láng, rắn rỏi.
Chàng tuột quần khỏi chân và quẳng sang bên.
Khi chàng quay người lại thì Venetia đã sững sờ tê dại trước thân hình hừng hực của chàng.
Cả chàng, cũng thế, đứng chết lặng.
“Chuyện gì vậy?” chàng hỏi.
“Có gì đâu,” nàng cố gắng thốt lên. Nàng không thể nói cho chàng biết rằng đây là lần đầu tiên nàng trông thấy một người đàn ông trưởng thành khỏa thân đang trong cơn hưng phấn. Một người phụ nữ sành đời phải quen mắt với những cảnh như thế này chứ, nàng tự nhắc mình.
“Nàng thấy hình ảnh này của ta không được vừa mắt sao?” chàng hỏi mà vẫn không nhúc nhích.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, thật dài, rồi bẽn lẽn mỉm cười với chàng.
“Em thấy hình ảnh của chàng thật… kích thích,” nàng thì thầm.
“Kích thích.” Giọng chàng nghe như thể chàng không biết phải hiều từ đó như thế nào. Đoạn chàng lại nở nụ cười bí hiểm quen thuộc. “Ta tưởng nàng từng dùng từ ấy để mô tả công việc của nàng ở Hội Arcane này chứ nhỉ. Liệu như thế có phải là nàng muốn dựng máy ảnh lên trước khi chúng ta tiến hành không vậy?”
“Kìa ngài Jones.”
Chàng tiến tới bên nàng mang theo tràng cười trầm khàn gợi tình. Hạ mình xuống trên người nàng, chàng trượt một chân rắn rỏi len vào giữa hai đùi nàng.
Chàng thì thầm những lời lẽ nóng bỏng, quyến rũ, gợi tình đến điếng người trên khuôn ngực trần của nàng. Nàng đáp trả tức thời, không phải bằng từ ngữ vì lẽ nàng đã không thể nào thốt lên lời được nữa, mà bằng chính thân xác mình. Nàng oằn mình ưỡn cao bên dưới sức nặng cơ thể chàng, ghì riết lấy chàng.
Chẳng mấy chốc chàng thôi không thì thầm nữa. Hơi thở chàng càng khản đi. Nàng có thể cảm thấy những bắp thịt của chàng siết lại dưới tay mình. Bao niềm phấn khích tội lỗi đang cuộn lên trong nàng giờ thật mãnh liệt đến nỗi nàng thậm chí còn không thể phí hoài thêm một giây để choáng váng lần nữa khi chàng luồn tay xuống giữa hai người, ve vuốt vùng da thịt đàn bà của nàng.
Nàng cần chàng vuốt ve nàng như thế. Nói thật thì, nàng còn cần nhiều hơn; nhiều hơn nữa ấy chứ.
“Ôi,” nàng khẽ khàng. “Xin chàng, vâng.”
“Bất cứ điều gì,” chàng thốt lên khản đặc. “Bất cứ thứ gì nàng muốn. Nàng chỉ cần đòi hỏi mà thôi.”
Chàng vuốt ve nàng mãi cho đến khi nàng phải nài xin chàng giải phóng mình khỏi điều mà nàng không thể diễn tả thành lời, mãi cho đến khi nàng bị cơn thèm muốn nghiến chặt. Khi chàng lách một ngón tay vào trong nàng thì cảm giác thèm muốn ấy trở nên không thể nào chịu nổi nữa.
Nàng nhận thấy một cảm xúc tương tự cũng đang điều khiển chàng. Chàng rên rỉ, như thể thẳm sâu đâu đó chàng cũng đang phải đau buốt. Chàng không còn mơn trớn nàng bằng sự dịu dàng tinh tế của một người tình quý phái nữa. Thay vào đó chàng lại đang chiến đấu giành lấy vòng tay nàng, hành hạ nàng, thách thức nàng. Nàng cũng đánh trả, lòng rộn lên tự hào về trận chiến của khoái cảm.
“Nàng được tạo ra cho ta,” thình lình chàng thốt lên, cứ như những lời lẽ ấy vừa bị giằng ra khỏi chàng. “Nàng là của ta.”
Đấy là một lời khẳng định, không phải lời âu yếm nịnh nọt. Một lời tuyên bố về sự thật không gì chối cãi.
“Em thuộc về chàng.” Cho đêm nay thôi, nàng âm thầm nói thêm. Nàng cào sượt những móng tay mình dọc lưng chàng.
Luồng năng lượng vần vũ quanh hai người. Thần khí của nàng, từ trong một góc trí óc xa xôi nào đó nàng thầm nghĩ, bằng cách nào đó đã quyện lấy thần khí của chàng tạo nên một cơn bão siêu hình mắt thường không nhìn thấy được để nhấn chìm cả hai người họ.
Khi khẽ nheo mắt lại nàng nhận ra qua thị giác siêu thường của mình, cảnh tượng hết mờ nhòe lại rõ nét. Ánh sáng và bóng tối đảo ngược luân hồi.
Gabriel dùng một tay chỉnh người hướng vào nàng. Chỉ thử nhấp một lần rồi chàng lao sâu mình vào bằng một cú thúc thẳng không thương tiếc.
Đau đớn bùng lên trong nàng, làm vỡ tan cơn đê mê nhục cảm.
Gabriel chết lặng, từng thớ thịt căng cứng.
“Trời đất quỷ thần ôi,” chàng lẩm bẩm. Gabriel ngẩng đầu lên nhìn xuống nàng bằng đôi mắt đáng sợ như chính thần khí thâm trầm bí ẩn của mình. “Sao nàng không nói cho ta biết chứ?”
“Vì em biết nếu nói ra thì chàng sẽ ngừng lại ngay,” nàng thủ thỉ. Venetia lùa tay vào mái tóc chàng. “Mà em lại chẳng muốn chàng ngừng.” Gabriel rên lên. “Venetia.”
Luồng năng lượng lúc nãy được nhóm lên giữa hai người họ một lần nữa lại bùng phát. Gabriel hạ môi mình xuống môi nàng trong một chiếc hôn chất chứa bao ẩn triện của sự chiếm hữu cũng như lòng đam mê khao khát.
Khi chàng rời ra, Venetia hít vào một hơi run rấy, hơi vặn mình cố gắng điều chỉnh cho hợp với sự xâm nhập sâu sát kia.
“Đừng,” Gabriel vội can. “Cử động.” Chàng nói nghe như thể mình đang khó nhọc lắm mới thở được.
Venetia thoáng mỉm cười, vòng tay quanh cổ chàng để kéo chàng ghì sát hơn vào mình.
“Nàng biết rõ là mình sẽ phải trả giá cho chuyện này chứ,” chàng nói.
“Hiển nhiên em chờ đợi điều đó.”
Chàng bắt đầu chầm chậm tách ra khỏi nàng.
“Đừng.” Nàng khép chặt mình bao lấy chàng, cố giữ cho chàng ở sâu trong cơ thể mình.
“Ta sẽ chẳng đi đâu cả,” chàng bảo.
Lời nói của chàng vừa là lời hứa hẹn vừa là lời đe dọa đầy lạc thú.
Chàng lại tiến vào trong nàng, lấp đầy nàng, căng dãn nàng hết cỡ. Nàng muốn có chàng quá đỗi nhưng lại không thể chịu đựng hơn được nữa rồi, nàng thầm nghĩ.
Chẳng gì cảnh báo trước, áp lực căng thẳng bên trong nàng được phóng thích qua từng đợt sóng tuôn trào, một niềm thống khoái bạo liệt đến mức gần như đau đớn.
Với một tiếng gầm đắc thắng, Gabriel trào dâng trong nàng lần sau cuối. Cơn đạt đỉnh của chàng khiến cho ngọn lửa tâm linh bùng lên uy lực đến nỗi Venetia thấy thật kinh ngạc làm sao khi ngọn lửa ấy chưa nhấn chìm trụ sở Hội Arcane.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.