Chương 69
Kinh Xuyên nhìn Diệp Nam Bạch với vẻ chế nhạo, trong bóng tối như một con thú săn mồi, không rời mắt khỏi cậu.
Cảm nhận được một tia nguy hiểm, Diệp Nam Bạch dựa lưng sát vào tường, lòng bàn tay toát mồ hôi, chân nhẹ nhàng di chuyển về phía ban công.
Nhưng vừa bước ra một bước, Kinh Xuyên đã kéo cậu lại từ phía sau, rồi mạnh mẽ đẩy cậu xuống giường.
“Chạy đi, xem em còn có thể chạy đâu.” Kinh Xuyên từng bước áp sát, rồi đột nhiên cởi áo, vứt xuống đất.
Dư Cảnh đứng một bên xem, không thể ngừng cười, ánh mắt không rời khỏi mặt Diệp Nam Bạch, muốn nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của cậu.
Nhưng Diệp Nam Bạch lại nhìn chằm chằm Kinh Xuyên, không hề có biểu cảm sợ hãi, ngược lại khiến Kinh Xuyên cảm thấy bất an.
Kinh Xuyên cảm thấy thể lực của mình bị giảm bớt, nghĩ ngợi một chút, rồi bất mãn quay sang nói với Dư Cảnh: “Cậu không ra ngoài sao?”
Dư Cảnh đứng thẳng, không quan tâm, “Được, tự cậu xử lý đi.”
Cửa bị đóng lại, Kinh Xuyên cúi người, chống tay lên thành giường, cười nói: “Em yêu, bây giờ muốn không?”
Diệp Nam Bạch lập tức xoay người, lùi về phía bên kia giường, nhìn hắn một lúc rồi lạnh lùng nói: “Tôi không quen anh, và tôi có bạn trai rồi.”
“Bạn trai?” Kinh Xuyên đứng dậy, cười khinh bỉ, “Tôi biết rồi, có bạn trai càng k1ch thích đúng không? Em yêu, nếu muốn cũng không muộn, nếu không muốn thì với thể trạng của em, e là sẽ phải chịu đau đớn một chút.”
“Tại sao anh phải làm như vậy?” Diệp Nam Bạch lạnh lùng nói, “Dư Cảnh đưa anh bao nhiêu tiền, tôi có thể trả gấp đôi.”
Kinh Xuyên ngẩn người một lúc, rồi cuối cùng bật cười, “Không phải là vấn đề tiền bạc, tôi không thiếu tiền, chỉ là muốn... ở bên cạnh em thôi.”
“Anh thật ghê tởm.” Diệp Nam Bạch tay đặt sau lưng, lén lút sờ s0ạng trên tủ đầu giường, nhưng ngoài chiếc túi của cậu ra, chỉ có vài cuốn sách của Hạ Quả, không có gì khác.
“Ghê tởm thế à?” Kinh Xuyên cảm thấy cậu thật thú vị, vượt qua giường và đứng trước mặt Diệp Nam Bạch, tay chống lên tường, bao vây cậu lại, “Chút nữa còn ghê tởm hơn nữa.”
Nói xong, hắn định ra tay, trong lúc hoảng loạn, Diệp Nam Bạch chẳng quan tâm mình đang cầm gì, liền mạnh mẽ ném vật đó vào đầu Kinh Xuyên.
“Rầm ——”
Tiếng vang lớn, ngoài âm thanh vật c ứng đập vào đầu, còn có tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Kinh Xuyên đau đớn hô lên, vừa che đầu vừa cảm thấy thân hình mình kịch liệt run rẩy, phải lùi lại phía sau. Hắn chống tay vào mép giường mới miễn cưỡng đứng vững. Diệp Nam Bạch nhân lúc này liền đẩy hắn ra, nhanh chóng chạy về phía ban công.
“Mày trở về cho tao.” Kinh Xuyên tức đến mức muốn hộc máu, đem cậu kéo trở về, Diệp Nam Bạch sức lực không bằng hắn, lại một lần nữa bị ném lên giường.
Kinh Xuyên che đầu, nhe răng trợn mắt cười một tiếng, rồi cố gắng đứng dậy, nhưng lập tức bị Diệp Nam Bạch đá văng ra ngoài, quát: "Cút ngay!"
Không ngờ Diệp Nam Bạch lại đột ngột phản kháng mạnh mẽ, Kinh Xuyên không đứng vững, lưng đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng động lớn.
Cùng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị đá mạnh, tiếng va chạm của cửa vang lên, át cả tiếng đập tường.
Cả hai đồng thời nhìn về phía cửa, Kinh Xuyên vừa ôm đầu vừa ôm lưng, trông có phần chật vật nhưng khi nhìn thấy Kỳ Úc, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Là cậu à, tôi còn tưởng là ai…” Kinh Xuyên thấy người đến là đồng đội của mình, khí thế dường như được hồi sinh, hắn lại tiến gần Diệp Nam Bạch, miệng lẩm bẩm những lời nhơ nhớp, “Nghe nói cậu vẫn chưa chịu chấp nhận cậu ta, hôm nay để Kỳ Úc thấy cậu tùy tiện như thế nào, tất nhiên nếu cậu ta cũng muốn tham gia thì…”
“Cút đi!” Hắn chưa kịp dứt lời, đã bị Kỳ Úc đá một cú mạnh từ phía sau, khiến hắn đập vào tủ quần áo rồi trượt xuống đất.
Diệp Nam Bạch ngây người một lúc, còn Kinh Xuyên thì ngẩng đầu nhìn Kỳ Úc đầy ngạc nhiên, “Kỳ Úc, cậu…”
Kỳ Úc túm lấy cổ áo hắn, kéo dậy, “Ai bảo cậu làm vậy?”
“Đây chẳng phải là ý cậu sao…” Kinh Xuyên ngập ngừng một chút, rồi ngẩng đầu lên thấy
Dư Cảnh không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, bất động. Kinh Xuyên chỉ tay về phía cậu ta,
“Là Dư Cảnh, cậu ta nói Diệp Nam Bạch bị bệnh, sẽ không phản kháng đâu, ——”
“Dư Cảnh!” Kỳ Úc buông tay, rồi bước về phía Dư Cảnh, “Cậu bảo hắn làm vậy sao? Cậu có bệnh à?”
Dư Cảnh ngơ ngác, không hiểu vì sao mình chỉ mới đi nhận một cuộc điện thoại của Tề Minh, rồi khi quay lại lại gặp Kỳ Úc ở đây.
Cậu ta làm chuyện này mà không nói với Kỳ Úc, lúc này bị bắt gặp, sắc mặt đột ngột trở nên khó coi, cậu ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói: “Đúng là tôi bảo hắn làm, nhưng cũng là hắn tự nguyện, chẳng phải sao? Nếu hắn không muốn, tôi kêu thế nào cũng vô dụng thôi.”
“Tại sao cậu lại làm vậy, tôi không phải bảo cậu đừng lại gần cậu ấy sao? Cậu điếc à?”
Ánh mắt Dư Cảnh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ sau bao nhiêu năm, Kỳ Úc vẫn có thể vì Diệp Nam Bạch mà quát mắng mình như thế. Cuối cùng, cậu ta lộ ra vẻ mặt bi thương, cười lạnh một cách u ám, “Tại sao? Điếc à? Cậu không hiểu sao?”
“Từ hồi trung học, tôi đã luôn vâng lời cậu, nhưng cậu thì sao? Trong mắt cậu chỉ có mỗi Diệp Nam Bạch, chẳng bao giờ nhìn tôi lấy một lần… Hôm nay là do cậu ta xui xẻo thôi, tôi vốn định cùng Tề Minh xử lý Hạ Quả, mà cậu ta lại tự dưng chạy đến đây.”
Dư Cảnh cúi đầu nói tiếp, rồi đột ngột ngẩng lên, tức giận nói: “Cậu ta giỏi quyến rũ người lắm, không chỉ có cậu, mà cả Kinh Xuyên cũng bị cậu ta mê hoặc, tôi gọi Kinh Xuyên đến có gì sai? Nếu cậu ta thiếu đàn ông đến vậy, thì để Kinh Xuyên thay cậu đi, như vậy cậu sẽ không thích cậu ta nữa, đúng không?”
Kỳ Úc ngạc nhiên nhìn Dư Cảnh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cậu thật là... điên rồi.”
“Đúng vậy! Tôi đã điên rồi, từ khi thích cậu tôi đã điên rồi.” Dư Cảnh đẩy Kỳ Úc ra, đi vào phòng, “Đều là tại cái tên khốn này, nếu không phải vì cậu ta, cậu đã sớm thích tôi rồi, tôi cũng không cần phải tốn công suốt ngày theo dõi cậu ta và cái tên bạn tốt của cậu ta…”
Lời còn chưa dứt, Kỳ Úc đã chắn ngay trước mặt, rồi một tay đấm mạnh xuống, “Cậu còn dám nói cậu ấy lần nữa thử xem! Dư Cảnh, tôi nói lần cuối, tôi luôn coi cậu là anh em, sẽ không thích cậu, nhưng hôm nay cậu đối xử như vậy với Nam Bạch, cậu phải xin lỗi cậu ấy!”
“……” Dư Cảnh nằm trên đất, ánh mắt tê liệt nhìn Kỳ Úc, chậm rãi nói: “Tại sao…”
“Kỳ Úc!” Dư Cảnh đột ngột đứng dậy, dùng hết sức tát mạnh vào mặt Kỳ Úc, “Cậu thích cậu ta đến thế sao? Được, hôm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác mất đi người mình thích là như thế nào!”
Phòng quá nhỏ, hai bên giường đều có người, mà Dư Cảnh lại cầm dao, trong lúc hai người đang giằng co, Diệp Nam Bạch chạy ra ban công. Cậu định nhảy qua, nhưng khi thực hiện mới nhận ra mình quá ngây thơ, muốn nhảy xuống còn phải leo lên, mất quá nhiều thời gian, nếu chưa leo lên đã bị bắt thì cậu sẽ không kịp thoát.
Khi Diệp Nam Bạch đang tính toán liệu có thể nhảy xuống từ tầng hai hay không, Kỳ Úc đột ngột từ phía sau ôm lấy Dư Cảnh, kéo Dư Cảnh vào trong, “Nam Bạch, mau chạy đi!”
“Buông tôi ra! Tần Hà, tôi đang giúp cậu! Kinh Xuyên, giữ Diệp Nam Bạch lại!”
Kinh Xuyên do dự bước lên, Diệp Nam Bạch chống tay ngồi xuống ban công, “Cậu đừng lại gần, tôi sẽ nhảy xuống.”
“Đừng.” Kinh Xuyên chỉ muốn giữ cậu lại, nhưng không muốn cậu mất mạng.
“A!”
Trong lúc dây dưa, Kỳ Úc bị đâm, Dư Cảnh rốc cuộc cũng an tĩnh lại, hoảng sợ nói: “Kỳ Úc, cậu không sao chứ?”
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng động, vài cảnh sát xông vào. Dư Cảnh ngồi trên sàn, theo phản xạ lao về phía ban công, định bắt giữ Diệp Nam Bạch.
“Không được cử động, nếu không tôi sẽ nổ s.úng.” Người cảnh sát đi đầu nói.
Dư Cảnh dừng lại, cảm thấy Diệp Nam Bạch cách mình khá xa, Dư Cảnh đành kề dao vào cổ Kỳ Úc- người đang gần mình nhất.
"Dư Cảnh, cậu..." Kỳ Úc vội vàng đứng dậy theo.
"Kỳ Úc, giúp tôi một chút, nếu không chúng ta đều không thoát được." Dư Cảnh thì thầm.
Cảnh sát nhường đường cho hai người, Dư Cảnh lùi ra ngoài, cảnh sát tiếp tục đuổi theo, để lại trong phòng hai người: Kinh Xuyên đang co rúm trong một góc và Diệp Nam Bạch.
Bên ngoài không còn tiếng động, Diệp Nam Bạch vẫn còn sợ hãi, bỗng nghe thấy vài tiếng bước chân vội vàng.
“Nam Bạch, Nam Bạch!” Là giọng của Hạ Quả.
“Tôi đây!” Diệp Nam Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, khi hai người vừa gặp nhau, một tiếng súng vang lên trong hành lang, hai người lập tức ôm chặt lấy nhau.
“Không sao rồi, các em an toàn rồi.” Hàn Phong Hứa nói.
Sau khi hoàn tất việc ghi chép, đã rất muộn, điện trong nhà đã được bật, Hàn Phong Hứa không về, ở lại giúp hai người dọn dẹp nhà cửa rồi nghỉ ngơi trên ghế sofa trong phòng khách, để lại Diệp Nam Bạch và Hạ Quả trong phòng, hai người thì thầm trò chuyện.
“Làm tôi sợ chết khiếp, cậu không sao là tốt rồi, nếu không tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với Tần Hà.”
“Cậu cũng không sao là tốt rồi.” Diệp Nam Bạch nhặt những ngôi sao vỡ rải rác trên sàn,
“Nếu không phải vì tôi, Dư Cảnh cũng sẽ không luôn nhắm vào cậu, tối nay cũng sẽ không…”
“Đừng nói những lời ngớ ngẩn, họ tối nay là đến tìm tôi, nếu phải nói thì là tôi liên lụy cậu.”
Diệp Nam Bạch bất lực nhìn y, thở dài nói: “Đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi, Dư Cảnh chắc không còn gây chuyện được nữa, chỉ tiếc là ngôi sao của Tần Hà tôi đã làm vỡ rồi.”
Cậu quay lại mới phát hiện ra, tiếng vỡ lúc trước chính là tiếng của lọ đựng sao, chiếc hũ bị ném ra ngoài cùng với ba lô, rơi xuống đất vỡ vụn.
“Tần Hà gấp sao?” Hạ Quả giúp cậu nhặt, sau đó tìm một chiếc hũ mới đưa cho cậu, “Có chút may mắn, lúc nguy cấp lại có thể cứu mạng.”
“Cũng có lý đấy.” Diệp Nam Bạch cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Cậu đúng là bị dọa sợ không nhẹ, cả một đêm đều cố gắng giữ bình tĩnh, sợ rằng triệu chứng của mình sẽ đột ngột bùng phát, nếu trong tình huống này mà bộc phát thì chắc chắn cậu sẽ xong đời.
Cậu thầm niệm tên Tần Hà trong lòng, không ngờ cuối cùng thật sự nhờ những ngôi sao của anh mà kéo dài thêm chút thời gian, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Ngôi sao này bị xẹp rồi.” Hạ Quả cầm lên cẩn thận nhìn.
“Không sao, đưa tôi, tôi sẽ gấp lại.” Diệp Nam Bạch nhận lấy, tháo ra, may mà chỉ bị nhăn một chút, gấp lại vẫn không vấn đề gì.
Nhưng khi tháo ra, cậu lại ngẩn người.
“Sao vậy?”
“Trên này… có chữ.”
Hạ Quả lại gần nhìn, rồi đọc lớn: “20XX.10.15, Diệp Nam Bạch, thích em đã hai năm rồi, chúc mừng kỷ niệm hai năm.”
Ba năm trước, Diệp Nam Bạch đầu óc ong ong, không kịp suy nghĩ gì, Hạ Quả vô thức nhặt lấy ngôi sao thứ hai, tháo ra.
Hạ Quả lại đọc: “20XX.9.6, Diệp Nam Bạch, hôm nay là sinh nhật của em, chúc mừng sinh nhật.”
Bốn năm trước.
Hạ Quả không hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng lại bắt đầu trêu chọc: “Trời ạ, thật sự là Tần Hà tôi quen sao? Lãng mạn thế này… không ngờ, từ năm nhất đã thích cậu rồi, nhiều sao thế này, chẳng lẽ từ khi bắt đầu thích cậu là mỗi ngày lại gấp một cái sao à? Để có được một nghìn ngôi sao sao?”
Năm nhất, năm năm trước.
“Cậu nói anh ấy…” Diệp Nam Bạch cảm thấy mình sắp nói không thành lời, “Năm nhất đã thích tôi sao?”
“Ừ, cậu không biết?” Hạ Quả ngừng một chút, sắc mặt thay đổi, “Chờ đã, cậu có biết không, chuyện ở phía sau núi năm lớp 11, chính anh ấy cứu tôi đấy?”
“……” Diệp Nam Bạch trợn tròn mắt.
“Tôi nhìn là biết cậu không biết rồi.” Hạ Quả nhắm mắt lại, “Lần này không sai, Tần Hà đúng là một người kín đáo, chẳng bao giờ nói gì với cậu, càng không giống như Kỳ Úc, dùng chuyện đó làm quân bài để ở bên cậu.”
“Tôi…” Diệp Nam Bạch ôm lọ đựng sao, đột nhiên đứng dậy, “Tôi phải đi tìm anh ấy.”