Chương 41
Tần Hà có vẻ do dự.
Nhận thấy điều này, Diệp Nam Bạch không khỏi nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu.
Tần Hà mặc dù đang thể hiện sự lúng túng, nhưng lúc này lại vô cùng hấp dẫn đối với Diệp Nam Bạch.
Những suy nghĩ trong đầu giống như dòng nước, một khi đã được thổ lộ, sẽ không thể thu lại được, thậm chí còn khiến cho những d*c vọng tiềm ẩn trong lòng cậu bùng lên mạnh mẽ.
Diệp Nam Bạch cảm thấy đôi môi khô khốc của Tần Hà nếu mềm mại và ẩm ướt hơn một chút, trông sẽ đẹp hơn.
Vì vậy, cậu đưa tay ôm lấy cổ Tần Hà, không nói gì, rồi nhẹ nhàng hôn anh, khi rời đi còn không quên li3m nhẹ môi anh.
Cảm giác tê dại quen thuộc từ đôi môi lan tỏa lên não bộ, khi nhìn đôi môi của Tần Hà ánh lên một lớp nước, trái tim Diệp Nam Bạch không ngừng đập mạnh, hơi nóng dâng lên khiến cơn lạnh trong người tan biến, cậu thoải mái nheo mắt lại.
D*c vọng đã được thỏa mãn, nhưng khi quay đầu lại, Diệp Nam Bạch nhìn thấy trong mắt Tần Hà đầy vẻ kinh ngạc, đứng bất động, môi mím chặt nhìn cậu.
Lý trí của Diệp Nam Bạch dần thanh tỉnh lại, cậu chậm rãi nhận ra rằng Tần Hà lúc nãy không còn chưa đồng ý, vì vậy, cậu từ từ buông tay ra, nhẹ nhàng trượt xuống vai anh, "Xin lỗi, tôi làm vậy là không đúng..."
Ánh mắt Tần Hà thoáng hiện sự thất vọng, nhưng ngay lúc đó, anh nhanh chóng kéo cơ thể đang lùi lại của Diệp Nam Bạch về phía mình, nắm lấy tay cậu đặt lại vị trí cũ, giọng nói trầm xuống, "Không có gì sai cả, em làm rất tốt."
Giọng nói trầm ấm, mang chút từ tính khiến người ta nghe xong mà cảm thấy tai mềm nhũn. Diệp Nam Bạch ngẩng đầu lên, khi ánh mắt cậu đối diện với ánh mắt Tần Hà, bỗng dưng cậu có chút ngần ngại.
Cậu cảm thấy ánh mắt của Tần Hà thật đáng sợ, như thể muốn nuốt chửng cậu, nhưng rồi cậu chợt nghĩ lại và tự trấn an mình rằng, Tần Hà sẽ không làm vậy đâu.
Vậy nên, cậu hỏi: "Vậy là có thể hôn sao?"
"Muốn hôn thì hôn, tùy em."
Được đáp lại, Diệp Nam Bạch rất vui, nở nụ cười rồi định hỏi thêm gì đó, "Vậy à…"
Diệp Nam Bạch bất ngờ bị một áp lực mạnh mẽ đẩy lùi, Tần Hà tiến lại gần, khiến cậu chỉ có thể lưng dựa vào gương.
"Nghe lời, nhắm mắt lại."
Diệp Nam Bạch mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể làm theo, lòng bàn tay Tần Hà nóng hơn, bỏng đến đáng sợ, anh đặt tay lên sau gáy cậu, buộc cậu phải ngửa đầu lên và cùng chìm đắm trong nụ hôn.
Giữa chừng, Tần Hà hơi nhắm mắt lại, bị hình ảnh trong gương thu hút ánh nhìn.
Gương bị rung lên nhẹ vì những động tác quá mạnh, Diệp Nam Bạch ngửa đầu lên, tóc có chút rối, những sợi tóc dính vào gương, thân mật đến mức như chính khoảnh khắc này của họ.
Tần Hà ánh mắt trở nên u ám, lại nhắm mắt và hôn mạnh hơn.
Tần Hà rất kiềm chế, mặc dù nhìn như đang hôn một cách mạnh mẽ, nhưng anh không dám bộc phát như lần trước, cảm nhận được Diệp Nam Bạch dần mất sức, anh dùng móng tay ấn vào lòng bàn tay mình, đau nhói khiến anh cuối cùng cũng dừng lại.
Diệp Nam Bạch hồi phục rất nhanh, gần như ngay khi nụ hôn kết thúc, cậu mới lấy lại được thần trí.
"Em ổn không?" Anh lần này chú ý hơn, nghĩ rằng chắc sẽ không bị ngất nữa.
Diệp Nam Bạch ngoài mặt có chút đỏ, môi hơi sưng, nhưng những thứ khác đều ổn, trông bình thường như khi cậu hay xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhận ra điều gì đó, Tần Hà dùng ngón cái lau đi vết nước còn sót lại bên khóe môi cậu, "Em ổn chứ?"
"Ừm." Diệp Nam Bạch không tự nhiên chớp mắt vài cái, nhưng cũng không ngăn cản hành động của anh.
Cậu bị Tần Hà vây quanh trên bệ rửa mặt, hai người gần nhau, không gian nhỏ hẹp vẫn đọng lại bầu không khí mơ hồ, khiến cậu không biết nên giả vờ không biết hay là đẩy anh ra.
May mắn là Tần Hà không làm khó cậu, lùi lại một chút, "Ổn rồi thì tốt, em muốn ngủ một chút không?"
"Tôi không mệt." Diệp Nam Bạch rời khỏi bệ rửa mặt.
Từ giây phút trước đó, sự gần gũi giữa họ bỗng nhiên bị khoảng cách kéo ra, không khí liền trở nên lạnh lẽo, Diệp Nam Bạch không biết nói gì, Tần Hà cũng không lên tiếng, vì vậy cả hai chỉ đứng im, như thể đã ngầm hiểu đang chờ đối phương mở lời.
Diệp Nam Bạch cúi mắt nhìn sàn nhà, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tần Hà đang dõi theo mình. Cậu liếc xung quanh mấy lần, đột nhiên nhìn thấy đồng hồ của Tần Hà, cậu hỏi một cách lúng túng: "Bây giờ là mấy giờ?"
Tần Hà nghe vậy liền giơ tay nhìn đồng hồ, rồi trả lời, "Mười một giờ hai mươi bốn."
"Trưa rồi."
"Ừ."
Bỗng nhiên nói về thời gian, cũng không nói gì thêm, Tần Hà tưởng cậu đang nhắc nhở anh nên về, vì thế anh chủ động nói: "Vậy anh đi trước nhé."
"À..." Diệp Nam Bạch do dự một chút, "Không ở lại ăn cơm sao?"
Tần Hà vừa định quay đi thì nghe thấy câu này, tưởng như mình đang nghe lầm.
Dù có chút hy vọng, nhưng anh luôn hiểu rõ rằng Diệp Nam Bạch chỉ nói muốn anh ở lại vì cậu không thoải mái, vì vậy, ban đầu anh dự định chỉ đợi cậu hồi phục rồi sẽ rời đi.
Nếu hôn một người mình không thích rồi vẫn phải ở cùng họ, rất có thể sẽ làm gia tăng áp lực tâm lý của Diệp Nam Bạch.
Anh không muốn Diệp Nam Bạch cảm thấy khó chịu khi ở bên mình.
"Anh có muốn ở lại không?" Thấy Tần Hà lơ đãng, Diệp Nam Bạch lại hỏi một lần nữa.
Tất nhiên, anh muốn ở lại, Tần Hà lập tức gật đầu, "Được."
"Vậy thì tốt." Diệp Nam Bạch nói rồi đi ra khỏi phòng, "Tôi xem trong nhà có gì, anh giúp tôi cho Mặc Mặc ăn được không?"
"Được."
Diệp Nam Bạch nhà lúc nào cũng không dự trữ đồ ăn, trong tủ lạnh chỉ còn một ít mì kiều mạch, tôm, bông cải xanh và nấm đùi gà, đều là những món cậu thường ăn để kiểm soát cân nặng.
"Anh muốn ăn mì hay cơm?" Cậu lớn tiếng hỏi Tần Hà, người đang cho Mặc Mặc ăn.
"Anh không kén chọn." Tần Hà nói, "Giống em là được."
"Ừ... vậy anh thích ăn bông cải xanh hay nấm đùi gà?" Diệp Nam Bạch ngừng một lát, tự hỏi tự đáp, "Thôi, cả hai đều làm một chút đi."
Tần Hà cười, tay vẫn đang cho Mặc Mặc ăn, nhưng mắt thì dán chặt vào Diệp Nam Bạch, cho đến khi Mặc Mặc ăn xong, nhảy xuống tay anh, anh mới lấy lại được tỉnh táo.
Tần Hà cho Mặc Mặc vào lồ ng, đổ thức ăn cho nó tự ăn rồi đi vào bếp theo Diệp Nam Bạch.
Thấy anh đến, Diệp Nam Bạch không như lần trước tranh luận ai làm món gì, tự nhiên đẩy bông cải xanh về phía anh, "Tôi cắt nấm, anh rửa bông cải xanh nhé."
"Được."
Nguyên liệu dễ làm, hai người nhanh chóng hoàn thành bữa ăn, mì cũng xong rất nhanh.
Diệp Nam Bạch sáng nay chưa ăn gì, khi một miếng mì vào bụng, cậu cảm thấy dạ dày thoải mái hơn rất nhiều, mà gia vị cũng là do Tần Hà làm, không có bất kỳ nguyên liệu nào cậu không thích.
Cậu nhìn Tần Hà, nhưng lại phát hiện anh có vẻ hơi mệt mỏi, lúc này mới nhận ra quầng thâm dưới mắt anh khá rõ.
"Anh tối qua không nghỉ ngơi à?"
Tần Hà: "Chỉ ngủ một lát, tháng sau có một cuộc thi, tối qua không ngủ được nên dậy xem một lúc."
"Cuộc thi gì vậy?"
"Cuộc thi lập trình quốc tế, đội của anh chuẩn bị dự án này một thời gian rồi, kỳ vọng rất lớn."
Đặc biệt là với chính anh.
Diệp Nam Bạch: "Tháng sau vào lúc nào?"
"Tầm giữa tháng, ngày 16 thi, chắc phải đi vào ngày 14, phải ra nước ngoài." Tần Hà dừng một lát, chợt nghĩ đến điều gì, cười đùa nói: "Nếu em đi cùng, khả năng thắng của đội sẽ lớn hơn đấy."
Không ngờ Diệp Nam Bạch im lặng một lúc rồi hỏi: "Tôi cũng có thể đi ư?"
Tần Hà đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, "Em thật sự muốn đi à?"
Diệp Nam Bạch bất chợt nghĩ đến một điều, trong đầu tính toán ngày tháng một chút, rồi gật đầu: "Tôi sẽ đi cổ vũ cho anh."
Biểu cảm của Tần Hà càng trở nên nghiêm trọng hơn, anh đã bắt đầu suy nghĩ đến khả năng tỏ tình trước đám đông.
Không biết anh nghĩ đến điều gì mà biểu cảm bỗng trở nên hơi kỳ lạ, Diệp Nam Bạch thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Tần Hà quay lại, ăn một miếng mì, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh hơi buồn ngủ."
"Vậy ăn xong thì ngủ một chút đi." Diệp Nam Bạch thuận theo.
Tần Hà nhìn cậu một lúc, "Nhưng giờ anh lái xe thì sẽ mệt mỏi quá."
Diệp Nam Bạch chớp mắt một cái, "Ngủ ở đây đi, ngủ xong rồi hãy đi."
Đúng là cậu muốn nghe câu này, Tần Hà không nhịn được mà cong môi, vội vàng cúi đầu che giấu, lại ăn thêm một miếng, "Được."
Nói xong lại lo lắng mình biểu hiện quá rõ, anh thêm một câu: "Cảm ơn em."
"..." Không hiểu sao, Diệp Nam Bạch cảm thấy hôm nay anh có chút lạ, cũng không thích anh cảm ơn mình, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn đáp lại: "Không có gì."
Không khí có chút xa cách và kỳ quái, Tần Hà ngẩng đầu liếc nhìn cậu, bỗng có cảm giác như mình đang tự chuốc lấy rắc rối.
Vì vậy, hai người yên lặng ăn xong phần còn lại, dọn dẹp xong bát đũa, Tần Hà được đẩy vào phòng ngủ.
"Vậy còn em?" Tần Hà nửa nằm trên giường, để lại hầu hết không gian cho Diệp Nam Bạch.
Diệp Nam Bạch không để ý đến ý tứ của anh, tự nhiên chỉ vào máy tính trên bàn, "Tôi phải làm PPT, không đến được phòng làm việc, phải làm ở nhà."
"Phải làm xong hôm nay sao?"
"Phải xong trước thứ Tư để thầy giáo xem, chỉnh sửa một chút, rồi làm quen thêm, thứ Bảy tôi phải tham gia một buổi chia sẻ."
"Được rồi, em làm đi." Tần Hà nằm xuống.
Diệp Nam Bạch vốn định đi ra ngoài làm, sợ làm anh tỉnh giấc, nhưng nghe giọng anh có vẻ hơi thất vọng, cậu bèn hỏi: "Làm ở đây có làm phiền anh không?"
"Không." Tần Hà trả lời rất nhanh.
Vậy là Diệp Nam Bạch ngồi xuống, quay đầu lại, phát hiện Tần Hà không biết từ lúc nào đã quay người nằm nghiêng, khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn.
"Anh... nhanh ngủ đi."
Đừng nhìn cậu mãi như vậy.
"Ừ." Tần Hà nhắm mắt lại.
Lúc này, màn hình điện thoại của Diệp Nam Bạch sáng lên, cậu nhìn qua và phát hiện là tin nhắn của Mục Dương.
Hả?
Cậu nghĩ ngay Mục Dương lại đến hỏi số điện thoại của Diệp Bắc Tình, nhưng nhìn lại thì không phải.
Mục Dương: "Cậu lúc nào qua vậy?"
Mục Dương: "Còn anh trai tôi nữa? Sáng sớm không thấy đâu, chắc lại đi tìm cậu rồi, không trả lời tin nhắn..."
Diệp Nam Bạch: "Đi đâu?"
Mục Dương: "Đi phòng làm việc chứ đâu, anh tôi tối qua đã bảo chúng tôi ngày mai cậu đến, đừng có giống mấy lần trước mà loạn lên."
Mục Dương: "Cậu nói anh tôi có thiếu não không? Nói cậu như kiểu bạn gái, lúc đầu tôi còn tưởng là bạn gái anh tôi đến."
Mục Dương: "Cả đêm anh tôi nín thở chờ, cuối cùng mới biết là cậu."
Bạn gái... Diệp Nam Bạch đột nhiên không biết trả lời thế nào, cậu liếc Tần Hà một cái, phát hiện anh vẫn đang nhắm mắt, trong lòng bỗng cảm thấy bối rối.
Cậu đành phải chuyển chủ đề.
Diệp Nam Bạch: "Có chút việc, không qua nữa, Tần Hà ở đây với tôi."
Diệp Nam Bạch: "Anh ấy hình như rất buồn ngủ, đang ngủ."
Mục Dương: "Thật sự là ở cùng cậu à?"
Mục Dương: "Hèn chi anh tôi trông buồn quá."
Diệp Nam Bạch: "Gì cơ?"
Mục Dương: "Cậu không biết đâu, tối qua anh tôi vì chuyện bị bạn gái cắt đứt liên lạc mà buồn suốt đêm không ngủ được."
Diệp Nam Bạch: "Bị bạn gái cắt đứt liên lạc?"
Mục Dương: "Có lẽ tôi lỡ lời rồi..."
Diệp Nam Bạch lại liếc nhìn Tần Hà, cảm thấy có chút kỳ lạ, đột nhiên không muốn kết thúc chủ đề này.
Diệp Nam Bạch: "Cô gái nào?"
Mục Dương: "Cậu biết rồi còn hỏi làm gì, còn ai vào đây."
Mục Dương: "Anh tôi tội nghiệp quá, mấy trăm năm mới thích được một người, cuối cùng lại bị cắt đứt liên lạc."
Mục Dương: "Bây giờ tôi thật sự rất muốn biết cô gái ấy đẹp thế nào, anh tôi tuyệt vời như vậy mà còn không thích được, không hiểu nổi..."
Diệp Nam Bạch không trả lời nữa, trong lòng bỗng dưng có nhiều nghi vấn, trước đó cái chuyện đó... chẳng phải là mình sao?
Cậu đột nhiên cảm thấy mặt mình lại nóng lên, nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị nghi ngờ làm dịu xuống.
Cậu không hề cắt đứt liên lạc với Tần Hà mà...
Diệp Nam Bạch mở hộp chat với Tần Hà, hai người tối qua còn đang trò chuyện mà.
Cậu không hiểu, bèn ấn vào ảnh đại diện của Tần Hà, sau đó thấy một dòng chữ hiện lên ở phần quyền hạn bạn bè — không cho cậu xem vòng bạn bè và trạng thái.
"......"
Dòng chữ này rất lạ, lại cũng rất vô lý, cậu chắc chắn không phải là người thiết lập điều này... rồi cậu nhớ ra.
Diệp Nam Bạch đột nhiên cảm thấy buồn cười, cậu thường có thói quen cài quyền hạn bạn bè đối với những người mới thêm vào, có lúc thêm vào những người không thân quen thì cài quyền hạn luôn.
Lúc thêm Tần Hà vào là để trả tiền, hai người bình thường cũng không có quá nhiều liên hệ, cậu tự nhiên ấn vào đó, rồi sau đó quên luôn không bỏ ra.
Thì ra đây là lý do anh ấy nghĩ mình bị cắt đứt liên lạc?
Diệp Nam Bạch không nhịn được lại nhìn sang anh, nhưng đột nhiên nghe thấy anh thì thầm một tiếng.
"Nam Nam..."
Diệp Nam Bạch: "......"
Là đang gọi mình à?
Tần Hà: "Em..."
Cứ tưởng anh chưa ngủ, Diệp Nam Bạch cúi người lại hỏi: "Gì thế?"
"Thích anh không..."
Diệp Nam Bạch giật mình, suýt nữa thì nói gì đó, nhưng nghe thấy anh thở đều đặn, thì ra anh đã ngủ rồi, Diệp Nam Bạch thở phào một hơi.
Cậu ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười, cúi người, nhẹ nhàng nói: "Thích anh."
"Thích anh."