Chỉ Vì Được Gặp Em (Just For Meeting You)

Chương 12: Chúng ta đã qua cái tuổi yêu bằng tai




Có một sạp hàng ven đường lớn, ông chủ tên là anh Chu, một người đàn ông xù xì thô kệch, da ngăm đen, thường xuyên cầm một cây quạt mỏng đung đưa trong sương khói. Món gan lợn xào ớt xanh là món sở trường của anh, còn đủ các món khác như: Bánh rán Sơn Đông, hào nướng, món gì cũng có, dùng thức ăn an ủi những người cô đơn trong thành phố này. Những nhân viên văn phòng ở tòa nhà lớn gần đó đặt cho cửa hàng của anh Chu một biệt danh rất hợp cảnh: Quán cơm Độc Thân.
Anh Chu có rất nhiều câu chuyện, đa số là do thực khách kể. Họ ngồi uống bia, ăn những miếng thịt to, thấy anh Chu thật thà thì bí mật gì cũng kể cho anh. Những cô cậu thiếu thốn tình yêu, những nhân viên quèn chửi mắng sếp hay một đôi tình nhân vừa cãi nhau, còn sinh động hơn cả một bữa tiệc.
Trong số đó có một cô gái tên Phương Lam, làm việc ở công ty quảng cáo đằng sau tòa nhà, lịch sử tình trường sạch sẽ, chuyện tình trước đã cách đây hơn hai năm rồi. Khi mới chia tay, cô đau khổ vô cùng, bây giờ thì đã miễn dịch với từ “người cũ” này rồi. Con người chung quy phải nhìn về phía trước, cô đang đợi một tình yêu đẹp nhất.
Trần Thổ Mộc, tên cũng như người, đeo một chiếc kính gọng đen, một kỹ sư với mái đầu đinh, lúc nào cũng mặc một chiếc sơ mi rộng thùng thình và một chiếc quần màu thuần. Hồi đại học, có một nữ hán tử khoa bên thích anh, dùng hàng trăm hàng ngàn cách kỳ quặc để ám thị, nhưng vẫn không đỡ nổi cái đầu gỗ của anh, chẳng có kết quả gì. Thế nên cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thể yêu một lần trọn vẹn. Công việc của anh là biên tập ban đêm cho một trang mạng, chỉ cần qua giờ Mỹ thì chỉ còn cà phê bạn. Nói gì tới nữ hán tử, cả đàn ông còn chẳng có.
Công ty của Phương Lam ở tầng 26, công ty Trần Thổ Mộc ở tầng 13, thật ra họ đã “quen biết” từ lâu. Hồi đó cực kỳ thịnh hành một phần mềm trò chuyện, không công khai như các phần mềm khác mà khá hàm súc. Hai người không biết diện mạo của nhau trong cuộc nói chuyện không ngừng bị thu hút vì một điểm gì đó của đối phương, khi like tới một số lượng nhất định mới có thể mở khóa ảnh. Đối với một xã hội xem mặt quyết định như thế này, đây chắc chắn là một thử thách mang tính trọng đại đối với các cặp nam nữ.
Phương Lam mút mì gan heo, cho anh Chu xem lịch sử trò chuyện với Trần Thổ Mộc, từ cuộc sống nói tới tình tiết phim ảnh, thi thoảng còn chia sẻ một vài bát “canh súp gà” có ích, cũng coi như tâm đầu ý hợp. Anh Chu lúc đó đã khó hiểu, vì nửa đêm hôm qua, Trần Thổ Mộc cũng đã cùng anh ấy chia sẻ một nội dung tương tự, nói gần đây có một cô gái, nói chuyện khá hợp. Anh Chu ngắt lời anh: Thích thì theo đuổi đi chứ. Nhưng Trần Thổ Mộc lắc đầu, còn e thẹn hơn cả con gái.
Về sau họ nói chuyện có quán nào gợi ý không, hai người không hẹn mà gặp, cùng gợi ý quán Cô Đơn của anh Chu, biết họ làm việc ở cùng một tòa nhà, thế là trước khi App cần một like cuối cùng để mở ảnh, họ đã hẹn gặp mặt. Trần Thổ Mộc nói, anh sẽ mặc một bộ quần áo màu xanh.
Kết quả ngày hôm đó xuất hiện là Chu Vũ trong bộ vest xanh. Chu Vũ là lãnh đạo của Trần Thổ Mộc, hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn giữ được vóc dáng và nét đẹp hơn người. Ngày ngày mặc gì đều rất tỉ mỉ, mùi nước hoa cũng rất dễ ngửi. Hồi trẻ, anh ta từng viết rất nhiều các bài báo hot trong giới showbiz, những nghệ sỹ và người trong ngành đều quen biết anh ta. Khả năng và thu hoạch ngang bằng nhau, sở hữu hai căn nhà tại thành phố biển tấc đất tấc vàng này và một chiếc Porsche. Tóm lại, mặc dù chưa đạt tới cấp độ tổng tài bá đạo nhưng cũng trở thành tiêu chuẩn chồng tương lai trong mắt rất nhiều cô gái.
Phương Lam nghĩ bụng, đâu cần mặc vest trịnh trọng vậy, bèn gọi cho Chu Vũ một bát mỳ gan heo, sau đó ngồi bên cạnh anh ta, bắt đầu tự nói về các món ăn trong cửa hàng của anh Chu. Chu Vũ cũng khá đáng yêu, một cô gái xa lạ tự làm thân như vậy anh ta không phản cảm còn gật đầu phối hợp. Lúc đó Phương Lam rất ngây thơ.
Trên đường trở về công ty, Chu Vũ chu đáo đi bên tay trái cô. Tầm mắt Phương Lam vừa đủ nhìn tới yết hầu của anhta, xung quanh còn có lớp râu lởm chởm, càng nhìn càng xấu hổ bèn len lén đỏ mặt. Trong thang máy, hai người để lại tên cho nhau, Phương Lam xao xuyến mở App, ấn nút like cuối cùng, sau đó phát hiện mình đã nhận nhầm người.
Hôm đó, Trần Thổ Mộc làm việc tới sáng hôm sau mới về nhà, vốn dĩ định ngủ bù hai tiếng, kết quả lại ngủ quá giấc, bỏ lỡ hẳn cuộc hẹn với Phương Lam. Anh liên tục gửi tin nhắn cho đối phương trong App nhưng đều không nhận được hồi đáp. Đến gần chập tối, bức ảnh bỗng nhiên mở khóa. Anh vội vã lao tới công ty làm việc, kết quả lại nhìn thấy Phương Lam trong bức ảnh bước lên chiếc Porsche của lãnh đạo Chu Vũ.
Đúng là duyên phận trêu ngươi, Chu Vũ nảy sinh tình yêu sét đánh với Phương Lam. Xuất phát từ chút tự tin của một người đàn ông chín chắn, anh ta không hề che giấu, một tin nhắn weixin buổi trưa là lập tức tới trước cửa công ty Phương Lam đưa cô đi ăn, sáng tối đều đưa cô đi, đưa cô về, tỏ tình và tặng hoa trước mặt tất cả mọi người. Giữa ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, đồng nghiệp, Phương Lam lại rơi vào một sự bứt rứt miên man. Mặc dù từ trước tới nay người khiến cô rung động vốn không phải Chu Vũ, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái bình thường, Chu Vũ đối với cô mà nói đã là một kết quả rõ ràng, không cần bản thân dốc lòng lo lắng, hơn nữa lượng etilen anh ta phát ra còn có thể thúc đẩy một người chưa chín chắn như cô, không cần tiền đầu tư trước kỳ hạn, không phải chấp nhận rủi ro, ngồi yên hưởng lợi.
Thế nên Phương Lam không từ chối, cũng chưa đồng ý, duy trì mối quan hệ mập mờ. Chu Vũ rất thích hứa hẹn, hẹn ngày mai đưa cô đi ăn gì, hứa nếu ở bên anh ta thì anh ta sẽ đối xử với cô ra sau, hứa hẹn một viễn cảnh tương lai của hai người. Trong tình yêu, anh ta như một “đạo diễn” đắc ý, chăm sóc Phương Lam hết sức chu đáo và tỉ mỉ. Khoảng thời gian đó, Phương Lam đã sống một cuộc sống khác, cuối cùng cô cũng được tới những cửa hàng sang trọn, ăn những bữa ăn tại những nhà hàng xoay đắt đỏ nhất. Chu Vũ còn đưa cô tới những buổi tiệc rượu cao cấp, suốt cả buổi chỉ nói bằng thứ tiếng Anh cô không hiểu nhưng thanh âm rất chắc chắn. Hồi học đại học, cô từng viết trong bản tự giới thiệu bản thân rằng mình không có khả năng kháng cự lại những người đàn ông giỏi tiếng Anh. Cô không cần bị chèn ép như salad cá hồi trong ga tàu điện ngầm nữa, dù ngồi trong Porsche có gặp tắc đường cũng thấy vui, cuối cùng cũng có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố rực rỡ đèn hoa này về đêm, dường như mọi cảnh phim cô từng xem đều đang hiển hiện trước mắt. Chất giọng ấm áp của DJ đài phát thanh vọng tới, cô chợt thất thần, mấy lần tỉnh lại bỗng cảm thấy như một giấc mơ. Nhưng mỗi lần quay đầu lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Chu Vũ, ngắm anh ta tập trung lái xe là lái có một bản hợp âm vang lên trong lòng cô, cuộc đời này chưa bao giờ sáng tỏ đến thế.
Trần Thổ Mộc ngồi trong quán của anh Chu, nốc tới lon bia thứ ba. Ngày ngày nhìn cô ở bên Chu Vũ mà lại chỉ có thể giương mắt nhìn như vậy thôi, tới công ty còn phải nể nang Chu Vũ, anh tự cảm thấy mình thật hèn.
Nghĩ vậy, anh lại bật một lon bia nữa. Anh Chu thấy vậy bèn vắt chiếc khăn mặt dầu mỡ lên cổ, đẩy lon bia ra và nói: “Rượu là địch, đừng uống nhiều. Ăn món gì đi, cứ ăn món mà anh ta thích ấy”. Nghe vậy, Trần Thổ Mộc bắt đầu nhìn thực đơn. Anh Chu sốt ruột, dùng khăn mặt quất lên đầu anh: “Thằng ngốc này, không thích thì đừng làm lỡ dở của người ta, còn thích thì phải dốc sức mà theo đuổi đi chứ. Ngày nào cậu cũng chết say ở đây, uống rượu tì tì là mọi chuyện thành công sao? Mặc kệ đối thủ là ai, cậu cũng phải theo đuổi thì mới gần thành công hơn một chút được”.
Sau lần ấy, anh Chu bán tin cho Trần Thổ Mộc, nghe nói gần đây Phương Lam đang bị một kế hoạch níu chân, thường xuyên phải tăng ca tới nửa đêm. Trần Thổ Mộc bèn gửi vào App của cô một bản Word, viết sẵn cả một bài văn. Phương Lam đang bị giày vò tới tóc tai bù xù bỗng hoảng hốt, chợt nhớ ra mối quan hệ đã lâu không liên lạc giữa họ. Lúc này cánh cửa kính của công ty sau lưng vang lên tiếng động. Cô quay đầu lại, thấy Trần Thổ Mộc đang ra sức đẩy cửa. Phương Lam bước qua, mở khóa cửa, hai bên cửa kính tự động bật ra. Trần Thổ Mộc xấu hổ, ngốc nghếch đứng tại chỗ vò đầu bứt tai, cười mãi không ngừng.
Ở bên Trần Thổ Mộc, Phương Lam lại trở về thế giới quen thuộc. Vì sự ăn ý khi nói chuyện trước kia, hai người nhanh chóng phá vỡ lớp màng mỏng ngượng ngập đó, trpr thành những người bạn quen biết lâu ngày. Đừng nghĩ Trần Thổ Mộc là người lù đù ít nói nhưng anh lại có một kỹ năng đặc biệt, khả năng tìm được món ngon một cách nhanh chóng. Lấy quán của anh Chu làm trung tâm, vòng qua tòa nhà lớn của họ, men theo từng con ngõ nhỏ, trong những hàng quán vỉa hè ngày thường bị bỏ quên, họ đều có thể tìm được những bữa ăn đêm có chất lượng khá cao. Khoảng thời gian đó, Phương Lam tăng ca tới muộn, hai người ăn đến quên trời đất. Từ cửa hàng hoa quả bước ra, họ xách một túi sơ ry đi dạo giữa con phố rộng lớn. Trần Thổ Mộc bất ngờ nói muốn đưa cô tới một nơi. Họ tới tầng thượng thứ 31 của công ty, xuyên qua một hành lang tối om, qua chiếc cửa sắt gỉ không khóa, nhẹ nhàng đẩy một cái là lên được sân thượng. Trên sân thượng có một tảng đá lớn có góc rất đẹp. Trần Thổ Mộc kéo Phương Lam lên, cảnh đêm của thành phố được thu trọn vào tầm mắt. Nghe được tiếng hét không kiểm soát được của Phương Lam, Trần Thổ Mộc đắc ý cắn cherry, còn không quên lấy lưỡi thắt núm cherry làm cô cười sằng sặc.
Ngày giao lại kế hoạch cho khách hàng, ba giờ sáng, họ vẫn chuẩn bị đi ăn đêm như mọi khi. Tới sảnh tòa nhà, cô nhìn thấy Chu Vũ ngủ quên trong chiếc Porsche, bèn gọi anh ta dậy. Chu Vũ nói muốn đưa cô về. Phương Lam ngập ngừng giây lát rồi vẫn chọn cách tạm biệt Trần Thổ Mộc, lên xe của Chu Vũ.
Chu Vũ biết trước kia người nói chuyện với Phương Lam là Trần Thổ Mộc. Nhưng trong mắt anh ta, Trần Thổ Mộc quá tầm thường, tướng mạo tầm thường, năng lực tầm thường, ở trong thế giới của anh ta chẳng khác gì hạt cát và hòn đá, ném ra là bị chôn vùi, không thể coi là tình địch, càng không cho anh nhiều sự tồn tại.
Cho tới một nửa đêm nào đó, một ngôi sao định nhảy lầu, toàn dân than thở. Chu Vũ yêu cầu Trần Thổ Mộc một mình bám theo tin này. Kết quả vài ngày liên tiếp Trần Thổ Mộc không được ngủ, phải viết chuyên đề, thế là lăn ra ôm, nằm lỳ trong nhà sốt ba ngày ba đêm. Trong lúc ý thức mơ hồ nhất, anh nghe thấy tiếng chuông cửa. Mở ra thì thấy Phương Lam xách món ăn quán anh Chu đứng bên ngoài.
Anh lao như bay vào nhà vệ sinh sửa sang lại diện mạo, ra ngoài thì thấy Phương Lam đang inh ỏi chơi với chú thỏ của mình. Phải, anh nuôi một con thỏ tai cụp tí hon, tròn ung ủng như một quả bóng thịt màu xám, đang lười biếng ngồi ăn mấy chiếc lá Phương Lam đút. Ngoài con thỏ này ra, nhà của Trần Thổ Mộc chẳng còn điểm nào đáng yêu, chỉ là một căn hộ không mấy bắt mắt, nhưng anh lại dán những mẫu giấy dán tường khác nhau lên từng vách tường, kết hợp với đó lại có những phong cách trang trí khác nhau, quả thực chuyển cả ngành Cosplay về nhà. Hôm đó, Trần Thổ Mộc giúp Phương Lam đứng chụp ảnh trước bức tường. Cô ôm thỏ đi qua “tháp Big Ben”, “cây Cherry”, “cầu Brooklyn” rồi “Tử Cấm Thành”, mỗi lần quay đầu, mái tóc lại nhẹ bay, giống như một cảnh quay chậm tinh tế. Nhìn nụ cười dịu dàng của cô, Trần Thổ Mộc bỗng hạ sốt, cảm giác cả đời này cũng không ốm đau gì nữa.
Sau khi biết Phương Lam tới nhà Trần Thổ Mộc, Chu Vũ đã để ý rất lâu, không những nói bài Trần Thổ Mộc viết chẳng ra sao trước mặt đồng nghiệp, còn phái một người mới sửa bản thảo của anh. Dù có hiền lành cách mấy cũng nổi xung, Trần Thổ Mộc phẫn nộ, tới văn phòng của Chu Vũ lý luận với anh ta, hai người từ chuyên đề chuyển qua Phương Lam, làm câu chuyện trở nên ầm ĩ.
Nhưng dù sao Trần Thổ Mộc cũng không phải là một đối thủ cùng đẳng cấp với Chu Vũ. Ngày hôm sau, Chu Vũ mặc vest thẳng thớm đưa Phương Lam ra vùng biển phía Đông thành phố chơi. Anh ta thuê một biệt thự bên bờ biển, khoe thân giữa bể bơi rộng lớn, làm cả một ban nhạc bên bờ biển, ăn đồ tây giữa tiếng gió biển dạt dào. Anh ta trịnh trọng nói với Phương Lam, đây chính là cuộc sống của họ sau này, mong được cô chỉ bảo thêm, sau đó đứng dậy cúi xuống hôn lên má Phương Lam. Anh ta quá hiểu cách để giữ trái tim một cô gái. Phương Lam một lần nữa rơi vào bứt rứt. Đang ăn một nửa chiếc bánh Tiramisu, cô chợt phát hiện bên trong giấu một chiếc nhẫn, gió biển như một chiếc bạt tai đánh bất ngờ khiến Phương Lam trở tay không kịp.
Phương Lam dĩ nhiên chưa đồng ý. Chữ bát vừa chấm mực hất một nét bên trái đã bị Chu Vũ giơ bút lên nói: Đừng vẽ nữa, không quan trọng. Việc này dĩ nhiên quan trọng rồi, bữa tối khiến người ta không thoải mái, Phương Lam không nói thêm nhiều với Chu Vũ, chỉ một mình quay về phòng. Trần Thổ Mộc lên App gửi tin, hỏi cô đang làm gì, cô không biết trả lời sao, quăng di động qua một bên, ngồi dưới đất đọc sách, chẳng mấy chốc đã dựa vào chân giường ngủ thiếp đi. Nửa đêm chợt bừng tỉnh giấc, con thỏ tai cụp của Trần Thổ Mộc đang liếm lên ngón tay cô. Trong niềm bất ngờ, cô nhìn thấy anh đang nằm bò bên ngoài bức tường ngôi biệt thự.
Họ đi dạo bên bờ biển, sóng biển tấp vào chân làm ướt hết cả. Trần Thổ Mộc tự cười mình: “Anh phát hiện mỗi lần chúng ta chạm mặt nhau đều vào buổi tối, hai con cú đêm chính hiệu”. Phương Lam cũng cười, nhưng cười nhe răng. Thì ra lúc lén chạy ra ngoài cô đã đi dép xỏ ngón, Trần Thổ Mộc bèn cởi giày ra đi vào cho cô, còn mình thì đi chân đất, xách đôi dép xỏ ngón chạy rất nhanh, kết quả gan bàn chân bị vỏ sỏ rạch một đường rất lớn. Cuối cùng, anh nói đùa: “Anh là thằng thối chân đó”, khiến Phương Lam đang quan tâm tới anh lập tức bỏ đôi giày thể thao của anh lại, ôm thỏ, lườm nguýt chạy xa.
Tất cả đều được Chu Vũ đi theo họ nhìn thấy hết.
Vì trong chuyên đề lúc trước Trần Thổ Mộc làm, Chu Vũ bắt anh thêm vào những địa điểm công cộng từng có những nhân vật công chúng tự sát, kết quả bản thảo bị moi quá sâu, gây hấn tới những người trong giới, Chu Vũ bị đuổi việc. Ngày rời khỏi công ty, anh ta chán nản ngồi uống rượu trong quán Độc Thân. Chu Vũ nói với anh Chu: “Tôi vốn dĩ có thể bắt Trần Thổ Mộc gánh chịu hậu quả này”. Anh Chủ hỏi: “Vậy vì sao không làm?”. “Vì Phương Lam tới cầu xin tôi, xin tôi giúp hắn”, nói xong Chu Vũ ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Anh Chu á khẩu, lát sau mới ấp úng một câu: Đám thanh niên bây giờ sao đều thích uống rượu vậy.
Cho dù rất nhiều công ty có ý muốn giúp đỡ Chu Vũ nhưng anh ta đều không màng, chỉ sống một khoảng thời gian nhàn tản. Vì áy náy, Phương Lam luôn ở bên anh ta. Có ngày Chu Vũ kể cho cô nghe về người bạn gái cũ bị ung thư của mình, đã tới bước bàn chuyện cưới hỏi rồi nhưng đối phương lại ra đi trước, để người ở lại gánh chịu cô đơn. Phương Lam sụt sùi, cuộc sống là vậy, chưa gặp thì cảm thấy câu chuyện người ta kể sao mà ảo và cẩu huyết đến thế, gặp rồi mới thở than, thế sự vô thường. Cuộc sống thật còn đặc sắc hơn cả truyện.
Không ai hiểu những câu chuyện đằng sau một người đàn ông thành đạt, trải qua biết bao buồn thương mới có được dáng vẻ lấp lánh như ngày hôm nay.
Hôm đó trời mưa rất to, ngoài cửa sổ sấm chớp đì đùng. Phương Lam sợ hãi co rụt trên ghế sô pha, Chu Vũ ôm chặt cô vào lòng an ủi: “Đừng sợ, sau này luôn có anh ở bên”. Sau đó anh ta tặng cô một nụ hôn dịu dàng. Phương Lam cảm nhận được hơi ấm trên bờ môi ấy, nhưng lại không cảm thấy nước bọt ngọt ngào, không dễ chịu lắm, cô bèn đẩy Chu Vũ ra.
Trần Thổ Mộc nghe tiếng mưa, thê thảm ngã xuống sô pha, khuôn mặt tan hoang. Thỏ con chui vào lòng anh, nằm trên đôi chân dài, quan tâm nhìn anh. Trần Thổ Mộc bế nó lên, ấm ức nói: “Demo, không uổng công tao thường ngày thương mày như vậy, sau này chỉ còn mày ở bên tao thôi”.
Trần Thổ Mộc xóa nick Phương Lam trên App đi, bức ảnh lại bị khóa vào. Hai người một người đi làm thì người kia ra về, phân rõ sáng tối ngày đêm, giống như hai nửa bán cầu hoàn toàn khác biệt, dần dần sống những cuộc đời khác nhau, không liên quan, không vương vấn.
Phương Lam lại kể cho anh Chu nghe rất nhiều câu chuyện của họ. Anh Chu nó: “Hai tên này đều rất tốt, vì cháu uống không ít rượu. Trong thế giới của những kẻ độc thân, cháu coi như là một người hạnh phúc rồi”. Nói rồi, chú đưa cho cô một đồng xu, nói đùa bảo cô tung lên xem sao, nếu là mặt chính thì chọn người tình của mọi người, nếu là mặt phản thì chọn người thô kệch. Phương Lam sững người, sau nhiều lần do dự, cô vẫn tung, là mặt chính.
Sinh nhật Phương Lam vào ngày Đông chí, trời tối sớm. Chu Vũ đứng dưới tòa nhà, dùng nến và cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim, khiến một người đàn ông bị đuổi việc chịu nhiều dị nghị và dèm pha, tạo ra lãng mạn như một đứa trẻ quả thực không dễ dàng. Phương Lam còn chưa tan làm đã có đồng nghiệp tốt bụng đến mách với cô. Cô có phần bối rối, đầu óc rơi vào trống rỗng, đang định thắt lại khăn thì di động thông báo, có người muốn kết bạn trên App.
Mở ra thì là Trần Thổ Mộc, anh gửi một tin nhắn tới: Anh không có một sự chăm nom và một tình yêu như bão táp mưa sa, nhưng khi nào em cần, anh sẽ lập tức xuất hiện. Nếu thích thì like nhé. Cô like, sau đó lại có một tin mới: Anh ta nói, anh không có xe, nhưng có đôi chân có thể cùng em đi mãi; Anh không dám đảm bảo thế giới của em sẽ luôn trời quang mây tạnh, nhưng anh mang theo ô. Nếu em thích thì lại like nhé. Phương Lam mỉm cười, ấn vào trái tim bên cạnh.
Sau mười mấy lần like, chỉ còn cái cuối cùng, Trần Thổ Mộc lại không gửi tin tới nữa. Phương Lam đi ra cửa thang máy, nhắn lại cho anh một dấu hỏi “?”. Khoảng năm phút sau, đối phương vẫn không có phản ứng gì, cô bèn vào thang máy.
Bên ngoài gió rất lớn, nến được thắp lên lại bị thổi tắt, Chu Vũ thắp đi thắp lại, thậm chí còn xém cả vào chân mày. Anh ta bò rạp dưới đất chắn gió, càng ngày càng người quây lại xem.
Thang máy đã xuống tới tầng 9.
Tin nhắn của Trần Thổ Mộc lại tới: Vào lúc cấp bách bị mất tin hiệu, mau like!!!
Đơn giản, thô lỗ.
Phương Lam ấn nút like cuối cùng, bức ảnh được mở khóa, là tên ngốc Trần Thổ Mộc đang lè lưỡi, bên trên có một núm cherry được thắt lại thành hình trái tim. Nhìn bối cảnh thì chính là trên tầng thượng tòa nhà.
Phương Lam vội vã ấn sáng toàn bộ các tầng còn lại, cuối cùng khi thang máy dừng lại ở tầng 3, cô lại lao như bay lên tầng 31.
Hôm đó Phương Lam ném đồng xu, là mặt chính, ngay cả ông trời cũng bắt cô chọn Chu Vũ. Phương Lam nhìn đồng xu chằm chằm, cô từ từ giơ tay về phía nó, nhưng bị anh Chu giật lấy. Anh Chu huýt sáo nói: “Cô gái, tung đồng xu, khi cháu muốn tung lần hai, thật ra cháu đã biết đáp án rồi”.
Phương Lam đã biết đáp án rồi.
Đây là một câu chuyện hết sức bình dị trong quán ăn Độc Thân.
Khi xưa, chúng ta đối xử với tình yêu như chơi đồng hồ cát, chạy tới tận cùng thì lại ngứa tay đổ nó lại, cứ nhiều lần như vậy đã quên mất thứ thực sự thích hợp với chúng ta là gì. Tình yêu, có lúc thật sự không thể miễn cưỡng. Thành phố này có biết bao kẻ cô đơn, không phải chúng ta không cần tình yêu, cũng không phải chúng ta không tốt, mà vì chúng ta càng lúc càng hiểu rõ bản thân cần gì, ăn ngon có khi chẳng bằng ăn no, ăn mặc xinh đẹp để người ta khen ngợi có lúc không bằng một chiếc áo khoác to đùng ấm áp.
Nội tâm mạnh mẽ thì mọi bứt rứt đều trở nên nhẹ bẫng, dù sao thì mọi chuyện đều có cách sắp xếp tốt nhất. Dù gặp được người đó nói gì, không nói gì thì sự kiên trì ban đầu của bản thân sẽ không thay đổi. Có câu nói rất hay: Chúng ta đều đã qua cái tuổi yêu bằng tai rồi. Đừng uổng phí tình yêu, lãng phí bản thân nữa.
Chúng ta đều cần một người chấp nhận ở bên ta, không cần quá nhiều lời hứa, chỉ cần ôm lấy ta vào lúc thích hợp, sau giây phút sụt sùi sẽ yên lặng cùng ta đi trọn cuộc đời…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.