Chị Gái Nhỏ

Chương 17: Người thắng cuộc




Editor: Melbournje
Trong văn phòng.
"Cô là...... Chị của Lạc Hữu Tiềm?"
Lão Sầm nhìn cô gái gầy yếu trước mắt, trong lòng vẫn còn sợ hãi, yên lặng cảm khái quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Bình thường khó có thể quản được Lạc Hữu Tiềm, nhưng khi đứng ở bên cạnh người này thì cậu ta lại trông như một con mèo nhỏ bị thuần phục, ngoan ngoãn cúi đầu ở phía sau cô, còn cẩn thận dè dặt muốn kéo tay áo cô, kết quả bị cô quăng ra.
"Vâng." Trần Trừng trả lời, sau đó hít một hơi, "Đúng vậy."
"À, là như thế này, bình thường thành tích học tập của em Lạc Hữu Tiềm thật sự rất tốt, lần này lại bị tụt hơn hai trăm hạng, những môn thi khác đều tới làm bài bình thường, nhưng không hiểu sao lúc kiểm tra Toán lại không tới thi, có hỏi lí do cũng không chịu nói."


"......" Trần Trừng liếc mắt nhìn anh, nghĩ thầm trong lòng đây là chuyện gì chứ.
Lão Sầm sợ vị phụ huynh này đột nhiên nổi bão, hoà giải nói: "Nhưng mà chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nếu thi toán mà em ấy vẫn phát huy được như bình thường thì chắc sẽ không bị tụt hạng đâu."
Trần Trừng dừng một chút, hỏi: "Trường học có tổng cộng bao nhiêu học sinh trong khối vậy ạ."
"Lớp 12 thì có khoảng hơn ba trăm người." Lão Sầm nói.
"Vậy thì thành thích của em ấy —— vẫn xếp trên vài người đúng chứ?"
"Hình như là xếp trước khoảng mấy chục người gì đó."
"......"
Trần Trừng đã từng là một người học dốt, cũng không còn lời gì để nói hơn.
Đi từ văn phòng ra, Lạc Hữu Tiềm nhanh chóng về lớp để lấy balo, sau đó lại chạy theo Trần Trừng,
Đang là giờ tan học của học sinh, trên đường cực kỳ náo nhiệt, xe đến với đi chật như nêm cối, Trần Trừng đi vào cửa hàng tiện lợi mua hai lon coca lạnh, ném cho Lạc Hữu Tiềm một lon,


Cô sải bước đến bậc thang bên cạnh, ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu uống một ngụm.
"Lần trước khi tôi cứu cậu khỏi đám lưu manh từ trong con hẻm nhỏ kia ra, sao cậu không nói với tôi là cậu biết chơi boxing, lại còn là quán quân." Trần Trừng trực tiếp hỏi.
Lạc Hữu Tiềm sửng sốt, không trả lời, vốn dĩ tay đang định hướng tới phía Trần Trừng cũng rụt về.
Trước tuổi mười sáu, anh vẫn còn ôm mộng và nghĩ con đường phía trước sẽ bằng phẳng, ai cũng nói anh sinh ra để tỏa sáng trên sàn thi đấu; sau tuổi mười sáu, ước mơ ấy liền kết thúc sau một tràng hỗn loạn đó, từ đây nó liền trở thành điều bí mật chôn sâu dưới đáy lòng anh mà khó có thể chạm vào nhất.
Anh không biết nên giải thích thế nào với Trần Trừng.
Chẳng lẽ nói với cô rằng bây giờ anh không còn tập nó nữa rồi, nói cả vì sao mình lại từ bỏ một tương lai tốt như vậy, bởi vì mình đã từng đánh chết người, từ đó liền tạo thành bóng ma nên không muốn thi đấu nữa sao?


Liệu cô có chịu ở chung dưới một mái nhà với kẻ từng gϊếŧ người không?
Anh thật sự rất thích Trần Trừng, có lẽ là bởi vì trên người cô cũng có khát vọng theo đuổi ước mơ mà không hề cố kỵ, bốc đồng chút nào, mà chính anh thì đang liều mạng ép ước mơ dâng trào nhiệt huyết của mình lại.
Như một giọt nước đầy chân thành rơi xuống sa mạc khô cằn rộng lớn, dùng một loại tư thái kỳ diệu mà nhanh chóng cuốn lấy nhau.
"Em......" Lạc Hữu Tiềm hơi nghẹn giọng.
Trần Trừng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó anh bị thương khắp người rồi ngã vào cửa, trái tim không nhịn được mà siết chặt.
"Nếu cậu có cái gì không tiện nói thì tôi cũng không hỏi nữa, coi như tôi chưa từng nói gì nhé, chỉ là tôi không được vui lắm khi cậu giấu tôi việc này thôi."
Trần Trừng nhẹ nhàng chà xát hình xăm trên cổ tay mình, ai mà chả có chuyện riêng khó nói, bây giờ có bảo cô kể cho Lạc Hữu Tiềm câu chuyện đằng sau hình xăm này thì cô cũng sẽ chỉ bịa chuyện qua loa một hai câu để che giấu đi thôi.
Cô uống một ngụm coca cuối cùng, giơ tay lau miệng, nhảy xuống bậc thang, vỗ vỗ bờ vai của anh.
"Đi thôi, về nhà."
Nhưng Lạc Hữu Tiềm không nhúc nhích, anh nhìn Trần Trừng, sau đó nhìn xuống cổ tay của cô.
"Chị muốn đi xem không, chỗ em đã từng đánh quyền ấy."
***
Huấn luyện viên không biết Lạc Hữu Tiềm uống nhầm thuốc gì rồi, vậy mà lại chạy tới trước khi trận chung kết chuẩn bị diễn ra, nói là muốn xin vé vào cửa, ở phía sau anh là một cô gái nhỏ mặc một chiếc blazer, trông biểu cảm như là vừa ăn phải phân.
Trong CLB FIRE, đám đông đang chen chúc lẫn nhau.
Vé vào trận chung kết này được bán ra rất ít, hơn nửa người tới đều là người trong giới, một đám để vai trần, lộ ra cơ bắp tỏa sáng.
Trần Trừng là một trong số ít những cô gái ở đây, một đường đi bị không ít gã đàn ông tay chân thô bạo nhìn.
"Chị, mình vào trong trước đi." Lạc Hữu Tiềm thở dài, kéo cô đến bên cạnh lối đi, dùng cơ thể của mình ngăn những ánh mắt đó lại.
Trần Trừng không nhịn được mà quay đầu nhìn tới nhìn lui với vẻ thích thú.
"Ai, body của mấy người này đều thật đẹp nha!" Trần Trừng mở to hai mắt.
"......" Lạc Hữu Tiềm quả thực không biết hôm nay mang cô tới đây có phải một quyết định sáng suốt hay không nữa.
Anh nhìn chỗ ngồi trên vé, kéo Trần Trừng qua, ấn cô ngồi xuống ghế.
Vị trí của bọn họ rất tốt, nằm ở hàng ghế thứ 3 gần sàn đấu, tầm nhìn rộng, thậm chí có thể thấy mấy võ sĩ đang khoác áo đấu ở trong phòng nghỉ.
Một trong hai người tham gia trận chung kết này đó chính là Tống Tề.
Đáy mắt Lạc Hữu Tiềm trầm trầm, mưa máu gió tanh hiện lên, rồi sau đó thần sắc lại như thường, nhìn Trần Trừng, hỏi: "Chị lạnh không, em cho chị mượn áo?"
"Không cần, không lạnh." Trần Trừng lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô tới một chỗ như thế này, rất mới lạ.
Rất nhanh, hai tên võ sĩ sôi nổi từ đi từ thông đạo hai bên sườn ra, trên người chỉ mặc một cái quần thể thao, vai khoác áo thi đấu.
Mọi người trong hội trường nhanh chóng sôi trào, tiếng hoan hô che trời lấp đất.
Rất nhanh trận đấu chính thức bắt đầu.
Trận đấu này được áp dụng theo đúng luật của quyền anh chuyên nghiệp, lấy những đòn tấn công của người chơi để căn cứ mà tính điểm.
Bạo lực mà khoa trương, sự náo động nhức cả màng tai, cứ đánh một quyền rồi lại một quyền, đạp một cái rồi lại một cái nữa, máu trộn lẫn với những đường gân xanh nổi rõ trên cổ, phảng phất như giây tiếp theo liền phá cả xương cốt mà nhảy ra.
Trần Trừng nhìn một người đàn ông trong đó  bị đánh lùi đến vào dây chằng trên sàn đấu, nhưng không có nghĩa ngã xuống rồi là thôi, anh ta dùng tay che những cú đấm đang vọt tới của đối phương, đôi mắt đầy máu tươi, đồng tử cũng nhuộm thành màu máu.
Không có bất cứ một ai thương xót với kẻ thất bại, tất cả mọi người đều vỗ tay cổ vũ cho người thắng cuộc, nó cũng như một lưỡi dao sắc bén khắc vào trên mặt người thua.
Trần Trừng nhấp môi dưới, mắt nhìn qua Lạc Hữu Tiềm.
Đây là những gì anh từng trải qua sao.
Liên quan đến nắm đấm, sức mạnh, nhiệt huyết, thi đấu, tiếng vỗ tay, và cả huy chương nữa.
Vậy sao hiện tại anh lại trở thành như thế này? Bị tên côn đồ đầu đường ép vào góc tường, bị gia đình đuổi ra ngoài, dọn vào trong một căn nhà thuê cũ nát để ở.
Sự tản mạn không chút che giấu ban đầu của Lạc Hữu Tiềm bị ánh đèn loang lổ bao phủ, hận thù cùng với cả sự hoang dã lâu không thấy ánh mặt trời cũng từ từ hiện ra.
Trần Trừng đột nhiên không dám liếc nhiều thêm một cái nữa.
Trọng tài đếm ngược, mười giây kết thúc, người nọ ngã trên mặt đất không có động tĩnh gì.
Trận đấu kết thúc.
Trọng tài giơ tay Tống Tề lên, tuyên bố người thắng cuộc, trên mặt trên người anh ta cũng đổ đầy máu.
Ánh mắt Lạc Hữu Tiềm sắc bén, lạnh như băng, quanh người đều bị ánh đèn nhiễm đến mơ hồ, trong mắt dường như đang có sóng to gió lớn sắp đến.
Trần Trừng đột nhiên nhớ tới ngày đó cả người anh bị thương rồi ngã dựa vào cửa, còn bị gãy cả xương sườn, toàn thân từ trên xuống dưới dường như không có chỗ nào là lành lặn, lúc trước cô còn tưởng rằng anh đánh nhau với bạn, hiện tại xem ra là do để lấy huy chương rồi, người bình thường sao có thể làm anh bị thương được chứ?
Dừng một chút, cô kéo góc áo Lạc Hữu Tiềm: "Lần trước cậu bị thương...... Là bởi vì cái này sao?"
"Ừm." Anh lên tiếng, thu hồi tầm mắt đang ở xa xa.
"Thắng sao?" Trần Trừng hỏi.
"Thắng." Lạc Hữu Tiềm cười một chút.
Trần Trừng nhẹ nhàng mà "wow" một tiếng, khóe mắt hơi nhếch lên, cong mày: "Lợi hại như vậy sao."
Sau khi trận đấu kết thúc, toàn bộ hội trường tràn ngập trong tiết tấu của một bài hát tiếng anh có giai điệu cực mạnh, đinh tai nhức óc, bụi bặm trong không khí nhảy lên mà không có chút quy tắc nào.
Trần Trừng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, dường như cô thấy người cầm cúp quán quân kia đang nhìn qua hướng của bọn họ, cong môi cười như có như không với Lạc Hữu Tiềm.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Trần Trừng lại hỏi: "Ai là người thi đấu với cậu lần trước vậy?"
"Người kia." Lạc Hữu Tiềm nâng cằm lên, ánh mắt nặng trĩu đối diện với Tống Tề, "Quán quân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.