Chị Em Thù Hận

Chương 23:




Suốt buổi sáng , những đám mây màu xám giăng ngang bầu trời trên River Bend , làm cho khu đất dưới bóng im của các cây chìm đắm trong một bóng tối mờ ảo. Có tiếng sấm xa xa vọng lại , đe dọa sẽ mưa. Bục cao của người bán đấu giá đặt ở hàng ba cuả tòa nhà lớn , đối diện với cái lều sọc dựng ở bồn cỏ trước nhà , để cho các người mua trong trường hợp trời đổ mựa
Suốt ngày Rachel quan sát các lớp người đi lung tung trong nhà , ló mặt ra các cửa sổ trên mấy cái tháp ở góc nhà , những đứa trẻ chạy đua quanh nhà sau cái lan can ở lầu hai , và những bàn tay vỗ vỗ vào gỗ để thử xem có tốt không. Nhưng cô vẫn chưa muốn vào trong tòa nhà. Lần đầu tiên cô đặt chân vào bên trong cái nhà ấy , cô không muốn có ai giương đôi mắt ngu xuẩn nhìn cô một cách hỗn láo.
Đám đông tự động im lặng khi người bán đấu giá loan báo món đem ra bán sắp tới : chính sở nhà River Bend. Rachel nghe ruột gan mình lộn tùng phèo. Cô đã quá căng thẳng vì chờ đợi , và không chắc chắn.
Một tiếng sấm nổ rền trên không trung , làm những người đứng ở ngoài rìa cái lều vội vàng thụt vào trong , dưới mái lều bằng vải. Rachel nghe một người đàn ông đứng sau lưng nói.
- Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu RD đang ở trên đó , và đấm mạnh nắm tay ông vào đám mây. Chắc là ông ta đang dòm xuống và không thích cảnh này chút nào.
Trong một khỏanh khắc , Rachel coi câu nói đó như là một câu mắng chửi trực tiếp cô , nhưng nhớ lại là người nói đó không hề biết cô cố ý định mua River Bend. Trong khi người bán đấu giá tiếp tục mô tả sản nghiệp và các ngôi nhà trên đó , cô cố tìm ra người mà Lane đã chỉ cho cô trước đó , người ấy sẽ thay mặt họ trả giá. Nhưng cô không tìm ra ông ta trong đám đông. Lần cuối cô thấy ông ta , ông ta đang hút một điếu thuốc lá gần nhà xe ngựa cũ bây giờ là nhà để xe hơi.
Hoảng sợ vì nghĩ rằng có lẽ ông ta không biết cuộc bán đấu giá sắp bắt đầu , Rachel bắt gặp mắt Lane và ra dấu cho ông đến cạnh cô.
- Cái ông Phillips của anh đâu rồi ? Em không thấy.
- Ông ấy đứng bên kia lều. Anh mới thấy ông ta cách đây vài giây. Em đừng lo- Ông cầm bàn tay cô và nắm chặt.
- Em không tránh được- Cô nắm chặt tay ông , đan các ngón tay vào các ngón tay ông , cô cần đến sức mạnh và sụ tự tin cuả ông trong ngày hôm nay.
Khi người bán đấu giá kêu gọi trả một tiếng đầu trước khi bắt đầu mưa- Thoạt đầu chỉ rơi lốp đốp nhẹ nhàng trên mái lều , rồi biến thành dồn dập. Bầu trời tối đen lại.
Người đàn bà đứng trước Rachel quay qua người cùng đi.
- Chúng ta hãy vào gặp Babs và nói là chúng ta ra về. Tôi không muốn ở lâu nữa để chứng kiến cảnh này. Giống như là cả xứ Texas đang rơi lệ.
Rachel cố không để mấy lời cuả bà ta vừa nói làm cô mất tinh thần. Đấy không phải là những giọt lệ , mà là những giọt nước mưa đang chảy xuống cửa kính cuả tòa nhà lớn. Đây là giây phút cô đã chờ đợi suốt cuộc đời ...tuy rằng không phải luôn luôn cô ý thức đều đó. Không ai , và không có cái gì có thể làm hỏng cái giây phút này cuả cô.
- Tôi chưa thấy Abbie. Cô ta có đây không ?
- Hôm nay cô ấy không đến.
Biết được Abbie vắng mặt trong buổi bán đấu giá này , Rachel cảm thấy sự đắc thắng cuả cô mất bớt giá trị. Giấc mơ cuả cô đang trên đường trở thành hiện thực , một cách cô không bao giờ dám tưởng tượng ra được. Ngày hôm qua , cô đã mua ba con ngựa đẻ , có con mới đẻ hay sắp đẻ thuộc giòng giống Nahr El Kedar , làm gia tăng số ngựa Ả Rập do cô làm chủ. Và ngày hôm nay , River Bend sẽ thuộc về cô. Bây giờ cô sẽ có được cái phần thế giới cuả Dean mà trước đây luôn luôn cô đã không được dự phần vào. Cô muốn tự Ôm chầm lấy mình và tự mãn với cái cảm tưởng đắc thắng này , nhưng cô quá lo lắng , quá căng thẳng. Thay vì vậy , cô níu lấy tay Lane và nghe theo tiếng trả giá.
Giá trả càng lúc càng cao , cho đến khi chỉ còn lại ba người tranh nhau trả , trong đó có người thụ thác của họ.
Khi Rachel nhận thấy giá cả đã vượt lên trên giá mà Lane trông đợi một trăm ngàn đô la , cô bắt đầu lo ngại. Rồi ông Phillips , người thụ thác của họ , bỏ không dự cuộc đấu giá nữa. Sợ quá , Rachel tự hỏi phải chăng cô đã ở gần mức đến như thế này mà vẫn bị thua.
- Lane , tại sao ông ta không trả nữa ?- Cô thì thầm hỏi.
- Ông ta không muốn đẩy giá lên cao thêm.
Cô nhận thức ra đó là một chiến thật , nhưng sự giật gân lên quá mức cô chịu đựng nổi. Nhưng khi cái búa gõ xuống , người bán đấu giá chỉ vào người thụ thác cuả họ và tuyên bố ông ta là người mua được. Nhẹ nhõm cả người , Rachel ngả vào Lane.
- Sung sướng chưa ?
- Chưa. Em e rằng em không dám sung sướng.
- Có lẽ em sẽ thấy là sự thật , nếu chúng ta đi vào xem ngôi nhà mới cuả em ...
- Khoan đã , để xem sau ...khi mọi người đã đi hết.
Cô không muốn có người lạ đi lang thang trong các phòng , khi cô đi xem nhà lần đầu; nếu còn có họ , cô sẽ không cảm thấy nó thực sự thuộc về cô.
- Nếu em nghĩ thế , thì chúng ta hãy chờ.
Xế chiều hôm đó , mấy chiếc xe hơi cuối cùng chạy đi , mang theo người bán đấu giá và nhân viên cuả ông ta. Mưa đã tạnh , nhưng từng giọt nước vẫn còn rơi lộp độp từ lá các cây cổ thụ trong sân. Trên bầu trời mây vẫn còn giăng như một đỉnh màn màu than trên River Bend.
Căng thẳng và bị kích thích , Rachel có cảm tưởng chóng mặt như một thiếu nữ khi đứng chờ Lane mở khóa cửa trước. Khi ông giữ cánh cửa cho cô , cô ngập ngừng nhìn vào trong , tưởng chừng như thấy bóng Abbie đứng ở khung cửa lên tiếng đuổi cô đi.
Nhưng ngôi nhà này không còn thuộc về Abbie nữa. Kể từ nay người ra lệnh ở đây là cô. Rachel bước vào để xác định quyền sở hữu của mình. Ở thềm đợi , cô dừng lại và dòm sững cầu thang đồ sộ với lan can bằng gỗ gụ chạm trỗ tinh vi. Cố hình dung Dean đang bước xuống các bậc tam cấp để đón cô , nhưng không hình dung được.
Cô giấu thất vọng , Rachel đi theo Lane khắp nhà , tòa nhà thật khổng lồ , so với những căn h cô luôn luôn ở từ đó đến nay. Trong mỗi phòng , đều có sàn gỗ bóng láng , cửa chạm trỗ , và cưa? sổ đóng khung , ván lát chân tường , và các bục lò sưởi bóng lóang vì được lau chùi thường xuyên từ bao nhiêu năm. Thế nhưng các vách tường và các cửa sổ trống trơn dường như chòng chọc dòm cô. Trong nhà không có đồ đạc , không còn màn cửa , hay các bức tranh nên bước chân cuả họ dội vang nghe cô đơn lạ lùng.
- Khi giấy tờ đã hoàn tất và cô chính thức trở thành sở hữu chủ , cô có thể gọi một người trang trí nội thất đến. Chắc chắn cô sẽ muốn mang lại nhiều thay đổi.
- Phải- Nhưng cô sẽ không thay đổi nhiều , vì muốn giữ tòa nhà như cũ. Cô sẽ giới hạn sự trang trí lại vào các màn cưa? , thảm và đồ đạc.
Nhưng khi bước vào một trong các phòng ngũ ở lầu hai , cô đổi ý hoàn toàn. Không cần ai nói , cô cũng biết đấy là phòng ngủ cuả Abbie. Mùi nước hoa Dior cuả nàng còn phảng phất trong phòng.
Cô băng qua phòng và kéo các cửa kiểu Pháp mở ra bao lơn có lan can , để cho không khí mát rượi sau cơn mưa lùa vào phòng. Cô dừng lại ở đó một phút , nhìn đăm đăm vào các cành cao cuả các cây sồi cổ thụ , một vài cành đâm sát vào nhà , cô có cảm tưởng có thể với tay sờ được vào các lá bóng lóang. Rachel lững thững bước ra bao lơn. Một quang cảnh yên tĩnh và tĩnh mịch bày ra trước mắt cô : con đường mòn quanh co , khu chuồng ngựa , sân quần ngựa , và các đồng cỏ trống rỗng.
Trong khi cô đứng tựa vào lan can , Lane bước tới đứng cạnh.
- Em chẳng nói gì nhiều.
- Em vẫn khó tin là toàn thể nhà này thuộc về em- Về chúng ta- Cô vội vã sửa lại.
- Phải , thuộc về chúng ta , anh đã tự hỏi ...Có bao giờ em có ý nghĩ muốn biến sự hợp tác giữa chúng ta thành một sự kết hợp vĩnh viễn ?
- Anh muốn nói gì ? Giấy tờ đã ký kết rồi kia mà !
- Anh đã nói không rõ. Anh không muốn nói đến sự hợp tác kinh doanh giữa chúng ta. Anh muốn nói về anh và em. Anh nghĩ rằng em biết anh yêu em , Rachel. Nhưng em có yêu anh không ?
- Có- Cô tưởng ông phải biết chứ. Lane Canphield là tất cả những gì mắt một người phụ nữ mong ước ở một người đàn ông. Ông đã rất tốt với các giấc mơ cuả cô- Không phải chỉ vì ơn đã thoa? mãn các giấc mơ cuả cô , mà còn vì ông làm cho cô cảm thấy cô là một con người đặc biệt.
- Em có yêu anh đến mức chịu lấy anh và làm vợ anh không ?
- Sao không ?- Cô định ngả vào lòng ông , nhưng chợt lo ngại và dừng lại- Anh nói thật đấy chứ , Lane ? Anh không nói giỡn đấy chứ ?
- Không thể nào nghiêm túc hơn- Vẻ mặt nghiêm trang cuả ông làm Rachel tin- Anh chưa bao giờ cần một người phụ nữ nào hơn trong cả đời anh. Em có thể miễn cho anh khỏi bị khổ sở như hiện giờ bằng cách trả lời là có hay không ?
- Có- Nhìn sững ông , Rachel tự hỏi ông biết chăng cô đã nhận được ở ông rất nhiều : trước hết lòng tự tin và tin vào các giấc mơ cuả mình , rồi River Bend , và bây giờ sự kính nể cuả mọi người và sự chính thức cuả tên ông. Chưa hề có người đàn ông nào đem lại cho cô nhiều như vậy- Kể cả Dean.
Trong giây phút sau , tay ông đã ôm cô và miệng ông áp lên môi cô. Cô tận hưởng nụ hôn nồng cháy và tôn thờ cuả ông. Cô choáng ngợp vì được Lane Canphield chọn để làm vợ Ông , trong số biết bao nhiêu phụ nữ khác. Cuối cùng cô nhích ra xa một gang để nhìn chằm chằm vào mặt ông , trông cương nghị nhưng tốt và dịu dàng quá.
- Em yêu anh thật , Lane ạ.
- Anh nghĩ chúng ta nên chính thức hoá việc này- Ông thò tay vào túi lấy ra một chiếc nhẫn. Rachel há hốc miệng khi thấy viên ngọc sa phia to viền một vòng hột xoàn bắn ra những tia sáng. Lane cầm bàn tay cô lên và lồng nó vào ngón đeo nhẫn.
- Đẹp quá !- Rachel thốt lên và không biết nói gì hơn.
- Anh đã đem chiếc nhẫn này theo trong người cả hai tuần nay , và cố thuyết phục mình là anh sẽ không làm mtộ việc sai lầm nếu cưới em. Em xứng đáng được có hạnh phúc , Rachel. Nếu em có thể sung sướng hơn với một ai khác ...
- Không ai khác có thể làm cho em sung sướng như anh. Em sẽ rất tự hào được làm vợ anh. Bà Lane Canphield. Em thích mấy tiếng đó.
- Anh cũng vậy. Nào , bây giờ hãy bàn về đám cưới cuả chúng ta ...
- Chúng ta có thể bay đi Mehico tối nay để cưới nhau nếu anh muốn- Rachel gần như thích vậy hơn. Cô không muốn bị nhắc nhở ra cô không còn cha để đưa cô đi trong lễ cưới , không còn có gia đình và bạn bè để mời dự đám cưới.
- Không. Anh muốn em sẽ có một đám cưới với đủ lễ nghi. Không cầu kỳ , đơn giản thôi , và một buổi chiêu đãi nhỏ sau đám cưới chỉ có một số ít các bạn thân. Anh muốn em về với anh trong một chiếc áo cô dâu bằng xa tanh và ren trắng
- Anh muốn sao cũng được , Lane ạ.
- Anh sẽ làm hết sức mình để em được sung sướng. Rachel. Anh muốn em hiểu vậy. Sẽ có nhiều lúc anh phải xa em vì công việc làm ăn , có thể mấy ngày liền , và vì lý do này hay lý do khác , em sẽ không đi theo anh được. Em hiểu chuyện đó , phải không em ?
- Dĩ nhiên.
- Anh biết cuộc đời em đã cô đơn đến chừng nào. Anh không chịu được ý nghĩ , khi đã là vợ anh em còn bị cô đơn.
- Em sẽ còn có nhiều việc để bận bịu , nào là bầy ngựa , nào là sửa sang ngôi nhà này thành nhà cuả chúng ta.
Nếu chỉ vì công việc mà họ phải xa nhau , thì Rachel có thể chấp nhận xa cách. Quan trọng hơn là tình yêu cuả ông đối với cô.
- Em là một phụ nữ đáng yêu lạ lùng.
Ông lại ôm cô và cô hôn ông , trong lòng chẳng thấy mình lạ lùng chỗ nào , nhưng điều quan trọng là ông tin như vậy.
- Lane !- Cô hôn ông nồng nàn , cố làm cho ông sung sướng như cô đã được ông làm cho sung sướng. Khi cô buông ông ra , cô biết đã khơi động lòng thèm muốn cuả ông. Bằng chứng là mắt ông long lanh và bối rối , và hơi thở cuả ông dồn dập.
- Những lúc như thế này anh ước chi đêm nay là đêm tân hôn cuả chúng ta- Ông thì thầm và đẩy cô ra xa hơn một chút.
Rachel cảm động vì ông không muốn họ yêu nhau trước đêm động phòng. Thái độ cuả ông cổ lỗ một cách đáng yêu , và là bằng chứng ông xứng đáng với lòng tin cậy cuả cô. Thế nhưng , về một mặt khác , nó khiến cô thắc mắc. Đôi khi cô có ý nghĩ rằng nơi con người cô có một cái gì trục trặc , rằng cô không làm cho người ta thèm muốn đúng mức. Bằng không , ông đã bị cám dỗ và gần gũi cô , nếu ông yêu cô nhiều như ông quả quyết. Nhưng cô không dám tìm hiểu cho đến nơi đến chốn ngay cả trong lúc này , vì sợ Ông chối bỏ cô , cũng như sợ ông có thể khám phá ra cô chưa biết làm tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.