Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 39: Lễ trao giải




Nguyên Sơ không biết từ khi nào lại mê tín như thế, từ đầu đến cuối vẫn không nhận chiếc nhẫn kia.
Liên hoan phim tổ chức vào khoảng giữa tháng tư, có một số việc nóng lòng cũng không được, Hạng Tri Lam buồn bực cũng không làm gì được y, thôi thì đành đi làm việc khác cần thiết hơn. Ngày giao thừa ấy, Hạng Tri Lam đưa Nguyên Sơ về nhà, cùng mẹ của hắn ăn bữa cơm. Trong lúc nói chuyện liền khẳng định, đây chính là “con dâu” bà muốn. Nguyên Sơ biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, bởi vì có kinh nghiệm qua những lần phát sóng trực tiếp, còn có thể vào nhà bếp phụ giúp bà. Mẹ Hạng một tràng lời khen dành cho Nguyên Sơ, không quản có mấy phần chân tâm, nhưng trước mắt coi như hài lòng.
Mấy ngày sau đó, Hạng Tri Lam còn đem Nguyên Sơ giới thiệu một vòng cho những người thân, họ hàng gặp mặt. Nguyên Sơ bởi vì đã cự tuyệt chiếc nhẫn kia, nên dù tâm lý không thích, nhưng vẫn làm bé ngoan nghe theo an bài của Hạng Tri Lam. Ăn cơm tối xong, từ nhà cậu của Hạng Tri Lam đi ra, Nguyên Sơ cúi đầu, bước đi đều từ tốn. Y có cảm giác Hạng Tri Lam ôm chầm vai mình, mang theo ý cười nói: “Ngày mai là ngày cuối cùng.”
“Anh không phải nói đây là nhà cuối cùng à!”
“Còn có các bạn bè thân thiết của ta a. Bọn họ rất muốn chính thức gặp mặt ngươi, trong đó có một người muốn ở ngay mặt nói lời xin lỗi với ngươi.”
“Xin lỗi gì chứ?”
Hạng Tri Lam trầm mặc một chút, hơi áy náy nói: “Chuyện thiệp mời.”
Nguyên Sơ nhìn hắn, Hạng Tri Lam giải thích, “Tôn Yến Ngữ lúc đó làm tấm thiệp mời kia, vì lười biếng, chỉ nói ‘Mời ngài đến tham gia buổi tiệc chúc mừng sinh nhật Hạng Tri Lam’, không có ghi tên từng người, thiệp mời phát ra ngoài, Lục Thịnh —— chính là người muốn nói xin lỗi với ngươi, hắn ta lúc đó có việc không đến được, hắn ta khi ấy có đặc biệt yêu thích một tình nhân, chuyện gì cũng không giấu diếm với người đó, kết quả là thiệp mời đến trong tay ngươi. Sau đó ta gọi Tiểu Chanh tra xét lại, tình nhân kia của Lục Thịnh và tiểu sinh đối nghịch với ngươi là anh em họ.”
“Hiện tại thế nào?”
“Hả?”
“Lục Thịnh và tình nhân kia.”
“Đã sớm chấm đứt.” Hạng Tri Lam khẽ cười một tiếng, “Từ khi Lục Thịnh biết chuyện, thì tình cảm đối với tình nhân kia phai nhạt, dù sao việc này làm…cũng là cố ý đâm sau lưng người khác. Lục Thịnh còn cố ý tìm ta phát biểu một phen ngôn luận, nói vòng giải trí phức tạp, không bằng tìm sinh viên cho rồi. Khi đó, ta với ngươi đã chính thức ở cùng một chỗ, ta liền cùng hắn ta cãi nhau, sau cùng hắn ta muốn ở ngay mặt nói lời xin lỗi với ngươi.”
Nguyên Sơ gật đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.
Hạng Tri Lam xoa nhẹ tóc của y, ôn nhu nói: “Lúc đó là ta không đúng.”
Nguyên Sơ phản ứng rất nhanh: “Không sao, đã qua.” Đây không phải là qua loa cho có, mà là y thật sự bỏ qua hết.
Hạng Tri Lam dắt tay y, Nguyên Sơ nhẹ nhàng nắm lại, khẽ mỉm cười.
Bữa tiệc cùng các bạn bè thân thiết của Hạng Tri Lam, so với bữa tiệc cùng trưởng bối, càng huyên náo hơn. Lần này so với tiệc sinh nhật của Hạng Tri Lam thì nhỏ hơn rất nhiều, có thể tới đều là bạn tốt, bạn lâu năm của hắn. Hạng Tri Lam cũng không nói quá nhiều, ăn bữa cơm xong thì trực tiếp dẫn người đi hát karaoke. Mọi người uống rượu, hát ca. Lục Thịnh cố ý tìm Nguyên Sơ, thành khẩn nói xin lỗi, Nguyên Sơ còn nhìn thấy bên cạnh hắn ta dẫn theo tiểu nam sinh, thanh tú, ngoan ngoãn, có vẻ rất biết lấy lòng. Y dời ánh mắt, chỉ cười nói không có chuyện gì. Tôn Yến Ngữ từ ngoài chạy vào, thì ra Vạn Dung Dung đang mang thai, nên phải chờ cô nàng đi ngủ mới chạy đến được, một lát nữa là sắp mười hai giờ rồi. Tôn Yến Ngữ đến sau nhưng rất tự nhiên sáp nhập vào hoàn cảnh, có lẽ là do kinh doanh quán bar, cũng từng là người pha rượu nên vô cùng thích ứng những trường hợp như vậy, nửa giờ sau, nơi đây đã hoàn toàn trở thành sân chơi của Tôn Yến Ngữ, cầm micro lên rống to: “High lên nào!”

Ba ngày sau, Hạng Tri Lam nhận được một phong thư do công ty chuyển phát nhanh gửi đến. Hắn tiện tay mở ra, một tấm bưu thiếp đến từ Hàng Châu cùng một chiếc chìa khóa rơi ra. Hắn dừng một chút, mở một mặt bưu thiếp kia ra, trên đó viết ba chữ: “Chúc hạnh phúc”. Giữa chữ “Chúc” và chữ “hạnh phúc” là một khoảng cách, có một vết mực vô cùng nhỏ, như là chủ nhân của bưu thiếp kia cuối cùng không biết là chúc ai hạnh phúc, nên bỏ trống. Hạng Tri Lam gọi Trình Tiểu Chanh vào, đưa chìa khóa cho cô: “Căn hộ Nhạn Cư kia, đem bán đi.”
(Giải thích cho đoạn trên *nếu ai quên*: bưu thiếp kia là của Du Tiến Chu, lúc mới trở về nước, Hạng Tri Lam có đưa cho DTC chìa khóa ở căn hộ Nhạn Cư, và giờ DTC gửi trả lại, HTL cũng đem căn hộ đi bán, coi như toàn tâm toàn ý với người mình yêu hiện tại)  
Qua hết năm, Nguyên Sơ cũng không vội vã chạy đi công tác. Ung dung ở nhà đợi đến bốn tháng, thu dọn vali, chuẩn bị đi Dominica (một quốc gia nằm trong vùng Caribê) tham gia Liên hoan phim. Trong nước cũng rất quan tâm đến Liên hoan phim ở Dominica, sau khi Nguyên Sơ được đưa vào danh sách đề cử, cũng khơi dậy không ít đề tài bàn tán. Trình Tiểu Chanh giúp Nguyên Sơ và Hạng Tri Lam đặt trước chuyến bay, tài xế lái xe đưa bọn họ đến sân bay, đến nơi Nguyên Sơ xuống xe trước, vừa vào sân bay liền bị vây lại. Y đã thương lượng cùng Hạng Tri Lam, nếu như có quá nhiều fan, hai người bọn họ sẽ tách ra. Nguyên Sơ ở trong đám người nhìn thấy “Pháo tỷ’, y kéo nhẹ kính râm xuống, cười với cô nàng, thì ra cô nàng quấn đèn chớp quanh thân, liền nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Nguyên Sơ. Y đeo kính râm lên lại, chen khỏi đoàn người đi tới nơi soát vé.
Mãi cho đến khi lên máy bay mới coi như yên ổn.
Hạng Tri Lam trêu ghẹo y: “Cảm giác thế nào?”
“Vẫn tốt.” Nguyên Sơ ung dung thoải mái.
“Được nhiều người yêu thích như vậy cảm giác hẳn là rất tốt?”
Nguyên Sơ lắc đầu, “Bên trong những người hôm nay đến, phần lớn đều là…phong trào. Chỉ có vài fan cũ, thích tôi rất lâu, tôi đã gặp các cô ấy qua rất nhiều hoạt động, thỉnh thoảng các cô ấy còn tổ chức các buổi offline, sẽ cùng nhau làm tặng tôi rất nhiều thứ, không quan trọng giá trị cao hay thấp, mà chính là chân tâm của họ gửi cho tôi. Đoạn thời gian trạng thái tinh thần tôi không tốt, luôn nghĩ, các cô ấy có giống như những người khác nghĩ tôi là người không ra gì hay không? Các cô ấy nếu như biết trạng thái của tôi tệ thế này, sẽ còn tiếp tục yêu thích tôi hay không? Thành tích của tôi không đủ tốt để cho các cô ấy động lực, làm cho các cô ấy kiêu ngạo, tôi thật giống như không có cách nào mang lại cho các cô ấy điều tốt đẹp. Nhưng mà, sau đó khúc mắc được giải, tôi biết bản thân không có khả năng trở thành ngôi sao hạng A, điều tôi có thể làm, chính là diễn tốt từng tác phẩm. Nếu như các cô ấy xem tác phẩm đó, tôi hi vọng các cô ấy sẽ cảm thấy đáng giá. Cái này cũng là việc duy nhất tôi có thể làm. Được yêu thích đương nhiên sẽ có cảm giác sung sướng, nhưng cũng sẽ có áp lực, bởi vì rất nhiều người đều ôm ấp hy vọng, mong chờ vào mình, mình phải cố gắng đạt được mong đợi như họ muốn, hay là thuyết phục bản thân không quan tâm đến những mong đợi của họ. Đều này thật khó khăn.”
Hạng Tri Lam hỏi: “Ta yêu thích…sẽ khiến ngươi có áp lực sao?”
“Tôi cảm nhận được anh không phải chỉ là yêu thích nha” Nguyên Sơ giả vờ bán manh, “Mà là yêu. Yêu là điều tốt đẹp nhất. Yêu sẽ không có áp lực.”
Hạng Tri Lam nhéo má của y. Gần đây Nguyên Sơ ăn uống không tệ, cả người đều bị nuôi đến tròn thêm một vòng, tươi tắn hơn rất nhiều. Như vậy quá tốt, hắn nghĩ thầm.
Hôm nay “Sóng bạc” sẽ được công chiếu ngay tại buổi Liên hoan phim. Nguyên Sơ cầm hai tấm phiếu đi vào từ cửa sau, dẫn theo Hạng Tri Lam đến xem. Toàn bộ câu chuyện tràn đầy mùi vị sa đọa, sắc thái tình cảm nhờ có thủ pháp cắt nối của biên tập làm tăng thêm tính mê huyễn. Xem những đoạn liên quan đến tình ái, tâm lý Hạng Tri Lam thực sự không thoải mái. Quá chân thực, quá… trần trụi. Người yêu của hắn, đang trên màn ảnh lớn, bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy. Cảnh giường chiếu lần thứ nhất, Hạng Tri Lam liền có chút mất tập trung, hắn suy nghĩ làm sao mở miệng nói với Nguyên Sơ, sau này diễn phải chú ý chừng mực. Chiếu phim xong, ánh đèn mới chầm chậm sáng lên. Hạng Tri Lam nghiêng đầu đi, phát hiện trên mặt Nguyên Sơ toàn là nước mắt.
“Hắn ta thật là thống khổ” Nguyên Sơ nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía Hạng Tri Lam, “Tôi xem một hồi cũng không nhận ra, đó là Hàn Kiêu thống khổ, hay là tôi khi đó thống khổ.”
Hạng Tri Lam lo lắng, vô số quy tắc vừa lập ra định nói với Nguyên Sơ bỗng nhiên bị dập tắt. Hắn nhẹ nhàng ôm y, giúp y lau nước mắt, để đầu của y dựa vào vai hắn. Hạng Tri Lam nói: “Không có chuyện gì, có ta ở đây rồi.”
Lễ trao giải đêm đó, Nguyên Sơ cùng Hạng Tri Lam ngồi cạnh nhau. Hạng Tri Lam nhìn gò má của y, có nét vừa kiên nghị vừa ung dung, hắn lại có cảm giác “Đứa trẻ nhà mình vừa mới trưởng thành”:)))) Giải thưởng từng cái từng cái được trao đi, lúc đến giải “Nam diễn viên xuất sắc nhất”, Nguyên Sơ lưng thẳng tắp, nắm chặt tay.
“Nam diễn viên xuất sắc nhất là —— ”
Rất nhiều năm sau, Nguyên Sơ đều nhớ rõ khoảnh khắc này. Trên sân khấu long trọng trong tiếng nhạc lễ trao giải, dưới khán đài, Hạng Tri Lam đem chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón tay y.
Nam diễn viên xuất sắc nhất không phải Nguyên Sơ.
Nguyên Sơ còn chưa kịp bi thương, còn chưa kịp dâng lên sự thất vọng.
Trong tiếng nhạc, vô số người rít gào cùng tiếng hoan hô, Hạng Tri Lam khom lưng cúi đầu, hôn lên ngón tay của Nguyên Sơ.
“Anh yêu em”
Buổi lễ này thật giống như….vì bọn họ mà làm.
—HOÀN—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.