Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 3: Kim chủ I (3)




Hai ngày sau, Hạng Tri Lam đi ra sân bay đón một người.
Nhiều năm không gặp, Du Tiến Chu vẫn giữ bộ dáng như in trong trí nhớ của hắn, dáng người thẳng tắp, cười rộ lên một đôi lúm đồng tiền sẽ hiện ra, đặc biệt còn có nét trẻ con. Bọn họ nhẹ nhàng ôm một cái, Hạng Tri Lam rất tự nhiên mà nhận lấy hành lý từ Du Tiến Chu.
“Lần này trở về ở bao lâu?”
Du Tiến Chu nhẹ giọng nói: “Không đi nữa.”
“Mẹ cậu đâu?” Năm đó Du Tiến Chu cùng mẹ đi ra nước ngoài sống, bây giờ lại một mình trở về. Còn chưa ngẫm nghĩ, Hạng Tri Lam đã mở miệng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng thì mới phát hiện không ổn. Đúng như dự đoán, Du Tiến Chu cong cong môi, “Hai tháng trước đã qua đời. Câu nói sau cùng là kêu tôi phải chăm sóc em gái. Cho nên tôi trở về.”
Hạng Tri Lam nắm chặt tay Du Tiến Chu, trầm giọng nói: “Trở về cũng tốt.”
Trước khi xuất ngoại kỳ thực Du Tiến Chu đã làm xong mọi thứ, định không bao giờ trở về đây nữa, toàn bộ bất động sản trong nước lúc đó đều đem bán, bây giờ trở về cũng là một quyết định tương đối vội vàng, cho nên trong lúc nhất thời không tìm được chỗ ở thích hợp, Hạng Tri Lam liền cho Du Tiến Chu mượn một căn nhà ở khu vực thuận lợi để đi lại. Du Tiến Chu muốn trả tiền thuê, nhưng Hạng Tri Lam cự tuyệt, lý do là “bằng hữu nhiều năm”. Hắn để cho Du Tiến Chu cứ việc thoải mái ở lại đây, từ từ thích ứng nhịp điệu sinh hoạt trong nước, công việc cũng không cần vội tìm kiếm, nếu như thiếu tiền có thể tìm hắn mượn. Hai người bọn họ kỳ thực trong lòng đều rõ ràng, bọn họ có cái gì mà gọi là bằng hữu.
Hạng Tri Lam dàn xếp mọi thứ chu toàn cho Du Tiến Chu xong thì trở về công ty xử lý công việc, buổi tối liền hẹn Du Tiến Chu ăn bữa cơm.
Là một nhà hàng lãng mạn kiểu Pháp, nhà hàng này là nơi thích hợp dành cho các tình nhân đến hẹn hò. Thời điểm đẩy cửa phòng khách ra, Du Tiến Chu đang cúi đầu xem thực đơn để chọn món, Hạng Tri Lam như trong nháy mắt thất thần: Gò má của người trước mặt cùng Nguyên Sơ rất giống —— hoặc là nói, gò má của Nguyên Sơ cùng Du Tiến Chu cực kỳ tương tự, cái trán đầy đặn, lông mày cao, hốc mắt sâu đậm, sống mũi cao, ngay cả độ cong môi cũng đều vô cùng hoàn mỹ.
Du Tiến Chu nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu nở nụ cười: “Tới rồi à.”
Hạng Tri Lam vừa ngồi xuống, Du Tiến Chu đem thực đơn đưa cho hắn. Lúc ăn cơm, hai người vu vơ hỏi đáp mấy câu xem như tán gẫu một chút, nhưng có thể nào cũng không cảm thấy lãng mạn, bầu không khí suốt bữa ăn hầu như đều trầm mặc, khô khan, dù sao thì cả hai người cũng đã nhiều năm không gặp. Thời điểm sắp ăn xong, Hạng Tri Lam nói: “Mấy năm nay cậu thay đổi không ít. Không phải bên ngoài, mà là tính cách.”
Lúc sáng, lần đầu gặp lại ở sân bay, Hạng Tri Lam hoảng hốt cảm thấy người này thoáng chốc đã xuyên qua mười năm thời gian, đứng đắn chỉnh tề mà đứng trước mặt hắn; nhưng sau mấy tiếng đồng hồ ở chung ngắn ngủi, hết thảy mọi thứ đều rõ “cảnh còn người mất”.
Du Tiến Chu trầm mặc cười cười.
Bọn họ nhắc đến năm năm yêu nhau trước kia. Mười lăm năm trước, Du Tiến Chu mười bảy tuổi, là một thiếu niên sắc bén, kiêu ngạo, trong sáng, còn có chút hung ác. Đôi lúm đồng tiền kia rất ngọt, nhưng rất ít để lộ ra nụ cười, thông thường khuôn mặt đều như có vẻ không vui, mà dường như bình thường đều không dùng mắt nhìn thẳng người khác. Khi đó Hạng Tri Lam rất mê luyến thiếu niên này, mê luyến đến muốn chết đi sống lại cũng không đủ.
Du Tiến Chu vào lớp 11, là được ưu tiên xếp vào, khí chất cùng tác phong hơn người, so với tất cả người khác đều không giống nhau. Đầu tiên chính là vẻ ngoài đẹp trai, thứ hai là có chút “bí ẩn”. Còn thời trung học của Hạng Tri Lam, thì chính là, hoặc là con mọt sách có thành tích đỉnh cao, hoặc là con nhà giàu toàn năng, cũng có thể là một tên công tử bột bại hoại. Trước khi Du Tiến Chu đến trường, do được ưu tiên xếp lớp nên có rất nhiều lời đồn đãi. Nhưng Du Tiến Chu chỉ lạnh nhạt mà viết đề tài, chạy cự li dài, ngủ,… thật giống như cái gì đều không để ý.
Hiện tại Hạng Tri Lam còn có thể hồi tưởng lại từng hình ảnh thời cấp ba khi đó, bộ dáng Du Tiến Chu sống lưng thẳng tắp ngồi tính đề toán học, lúc bị gọi lên trên bảng đen giải đề vẫn thong dong, lên lớp thì đem đồng phục học sinh che mặt ngủ, thời điểm Du Tiến Chu chạy cự li dài các nữ sinh xung quanh rít gào, mồ hôi ướt đẫm… phong trần, ngây ngô, thân thể thiếu niên, hai má đỏ ửng, mồ hôi rũ xuống hai gò má…
Du Tiến Chu nhẹ tay đặt dao đĩa xuống, hướng Hạng Tri Lam nở nụ cười, nói cám ơn vì bữa ăn.
Hạng Tri Lam lái xe đưa Du Tiến Chu trở về nhà, nhìn theo bóng dáng kia đi lên lầu, hắn mở cửa sổ xe, hút xong một điếu thuốc mới rời khỏi.
Nơi hắn ở là một tiểu khu xa hoa, không có người giúp việc, chỉ đúng thời hạn thì gọi người đến dọn dẹp. Trở lại, sau khi về nhà hắn đem hết công việc còn lại của ngày hôm nay ra xử lí, trước khi ngủ gửi cho trợ lý Tiểu Chanh một tin nhắn: “Cậu ấy ngày hôm nay thế nào rồi?”
Tiểu Chanh hồi: “Bắt đầu quay phim.”
Điện thoại di động trong tay Hạng Tri Lam xoay chuyển hai vòng, cuối cùng vẫn là khóa màn hình, tắt đèn đi ngủ.
Nhiều năm như vậy, Nguyên Sơ ở trước mặt hắn luôn luôn thật biết điều, đột nhiên kết thúc đoạn quan hệ này, hắn vốn cho là người kia có lẽ sẽ có chút lưu luyến, hoặc là kinh hoảng? Nhưng bây giờ Nguyên Sơ phản ứng lạnh nhạt, ngược lại làm cho Hạng Tri Lam tỉnh táo không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.