Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 22: Ảnh đế III (1)




Ngày 5 tháng 8, ghi hình buổi phỏng vấn “Gặp gỡ minh tinh”.
Máy điều hòa ở trường quay rất thấp, ánh đèn quay phim còn đang điều chỉnh, hiện tại chỉ có một thợ chụp ảnh ở đối diện An Trì Mộ và Nguyên Sơ, cho nên An Trì Mộ cùng Nguyên Sơ trước tiên nói chuyện phiếm với nhau một chút.
An Trì Mộ năm nay 37 tuổi, đã làm chương trình phỏng vấn “Gặp gỡ minh tinh” này được 3 năm, cô chủ yếu mời nhân vật “hot” trong vòng giải trí, từ diễn viên lâu năm đến lưu lượng “Bình hoa di động”, An Trì Mộ sẽ rất chọn người, đặt câu hỏi cũng không chút lưu tình, thông thường sẽ không cho kịch bản trước, một lần phỏng vấn có thể sẽ mất cả ngày trời, nhưng cuối cùng biên tập cắt nối thành đoạn video phỏng vấn chỉ khoảng chín mười phút. Trước đó An Trì Mộ có hai kỳ phỏng vấn, đối tượng là lưu lượng đang “hot”, bị fans của bọn họ chửi đến máu chó đầy đầu, bởi vì cho rằng câu hỏi của cô quá xảo quyệt, quá trắng ra, quá đâm đau người. Mà đây chính là phong cách của An Trì Mộ, mặc dù chịu đủ tranh cãi, cũng tuyệt đối không làm những chuyện lấy lòng người khác.
Trước khi đi, công ty từng căn dặn Nguyên Sơ, thậm chí cầm đến mấy câu hỏi trước đó của An Trì Mộ đưa cho y, y đọc qua hai trang, liền đi xem lại mấy kỳ “Gặp gỡ minh tinh”, rõ ràng phần bài viết kia chỉ là qua loa. Lương tỷ chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép”, không hiểu tại sao An Trì Mộ trước đó mời y mấy lần y đều không chịu đi, thậm chí là có mấy lần có thể phối hợp Pr cho bộ điện ảnh, phim truyền hình mới, thật sự là thời điểm tốt để phát sóng, nhưng mà ngay lúc này scandal quấn thân, y lại khư khư cố chấp mà đi phỏng vấn.
Nguyên Sơ chỉ hời hợt nói: “Mọi người muốn thấy sự thật, liền cho bọn họ thấy.”
Lời này ngẫm nghĩ lại một chút, liền làm cho Lương Du nhức đầu không thôi. Nói là nói như vậy, nhưng làm lại không dễ như thế, y chỉ cần đứng trước màn ảnh, thừa nhận mình đã bị bao dưỡng, thì toàn bộ nghiệp diễn cũng sẽ phải xong đời. Nếu như là Nguyên Sơ trước đây, Lương Du sẽ không lo lắng y sẽ làm ra loại sự tình tự hủy tương lai này, nhưng lúc này dẫu sao cũng không giống ngày xưa. Lương Du chỉ có thể lần nữa nhắc nhở Nguyên Sơ bình tĩnh, đồng thời nghĩ biện pháp làm sao có thể đem bài phỏng vấn của Nguyên Sơ xem qua một lần trước khi chương trình phát sóng.
Mà hiện tại ở trường quay, An Trì Mộ cùng Nguyên Sơ đang trò chuyện với nhau vui vẻ đồng thời cũng rất ý tứ. Bất quá đây chỉ là nói chuyện phiếm trước khi chính thức ghi hình, hỏi và đáp đều là không có chút đụng vào chỗ “nhột”, nhưng một hồi chính thức ghi hình không biết đối mặt với câu hỏi của An Trì Mộ thế nào đây, Nguyên Sơ có thể giữ trạng thái chân thành, thản nhiên được hay không đây!?. An Trì Mộ ung dung thản nhiên đánh giá Nguyên Sơ, Nguyên Sơ hôm nay mặc áo thun bên trong cùng áo khoác màu đen mỏng đơn giản, gương mặt trang điểm nhẹ, nhưng vẫn có chút nhợt nhạt, mỉm cười, mới nhìn còn rất có tinh thần đi.
Tất cả thiết bị đã điều chỉnh tốt, bắt đầu chính thức ghi hình.

“Ngươi mười sáu tuổi đã lấy được giải Kim Ưng – nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng vầng sáng này lại ngày qua ngày bị phai nhạt. Ngươi có cảm giác mất cân bằng không? Có cam lòng không?”
“Không có. Nói thật, ta đã không quá nhớ tới tâm tình lúc đoạt giải nữa, đối với ta, cuộc sống và trạng thái làm việc hiện tại mới là việc trước mắt, ta cũng đã rất quen thuộc, không có tồn tại cảm giác mất cân bằng. Còn việc không cam lòng, chỉ có thể nói, vẫn là hy vọng có thể chứng minh với khán giả một chút, ta không phải ‘Thương tổn vĩnh viễn’. Nhưng năm đó ta còn nhỏ tuổi, thực sự đi không ít đường vòng, bây giờ muốn làm được như trước kia, thậm chí còn tốt hơn, cần phải bỏ ra nhiều công sức hơn nữa.”
“Vậy ngươi cảm thấy mình có thể làm được không?”
Nguyên Sơ nở nụ cười, “Ta trước đây còn rất có lòng tin, cảm thấy cứ từ từ mà đi, cùng lắm diễn đến tám mươi tuổi, vẫn luôn có thể chứng minh bản thân. Thế nhưng hiện tại không xác định được, thậm chí còn không xác định được mình còn có thể tiếp tục tồn tại trong giới giải trí nữa hay không.”
“Ngươi là muốn rút khỏi giới giải trí? Bởi vì những tin đồn trên internet quãng thời gian trước sao?”
“Một phần nguyên nhân đi. Ta đã từng cho rằng ta cực kỳ yêu quý nghệ thuật biểu diễn, lấy được giải thưởng, cũng nghĩ chính mình có thiên phú về nghề này. Nhưng mà có người nói với ta, thực sự yêu quý chính là ngươi có năng lực làm những chuyện khác, nhưng vẫn lựa chọn làm việc bản thân yêu thích nhất, chứ không phải coi nó là một nhánh cỏ cứu sinh nhất thời. Nhưng ta thì ngoại trừ công việc này cũng không còn việc nào khác, và cũng không có năng lực đi làm việc nào khác.”
“Ngươi cảm thấy bản thân ngoại trừ đóng phim ra thì không có năng lực làm tốt chuyện khác sao?”
“Phải” Nguyên Sơ gật đầu, “Từ mười sáu tuổi bắt đầu bước vào cái nghề này, liền cảm thấy đây chính là nơi thích hợp để bản thân phát triển, sau đó vẫn luôn ấp ủ giấc mộng vươn đến đỉnh cao, nói chung, chính là một lòng một dạ muốn tồn tại ở trong nghề này, rất ít để ý đến những việc khác, ngoài đóng phim ra thì những thứ khác phần lớn chỉ là hứng thú tiêu khiển nhất thời. ”
“Vậy ngươi có cảm thấy bản thân trước đó đóng phim chỉ để có được thành tựu không?”
Nguyên Sơ hoảng hốt một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười, “Ta biết trên internet có rất nhiều người nói ta ‘Xuất đạo liền đến đỉnh cao’, từ giải thưởng và nhân khí trước đây mà nói, ta thừa nhận. Nhưng ta không phải sống uổng phí nhiều năm như vậy, ta cho là trạng thái trong lòng cùng kỹ năng diễn xuất của ta có tiến bộ. Nói về kỹ năng diễn xuất tiến bộ, đôi lúc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, bởi vì lúc đó có nghĩa là người này bắt đầu giỏi về vận dụng kỹ xảo, mà một khi lạm dụng kỹ xảo, thì sẽ rất dễ dàng lơ là, cho nên ta nghĩ sơ tâm ban đầu chính là điều đặc biệt vô cùng quý giá ——  cho nên nói, ta vì thành tựu mà đi lên, ta không đồng ý.”

“Ngươi đối với tin đồn trên internet cảm thấy thế nào?”
“Phần lớn đều có chút… khôi hài. Ta ngay cả rượu cũng không thường uống, càng khỏi nói đến việc chơi ma túy. Cha ta đã mất lúc ta chưa tới ba tuổi, vậy thì ông ta có thể ảnh hưởng đến ta cái gì?”
An Trì Mộ nhìn y, nghĩ thầm, y vẫn không phủ nhận chuyện bao dưỡng. Cô xoay bút trong tay một vòng, hỏi thêm một chút vấn đề: “Cho nên cha của ngươi là Kỷ Giai Vịnh? Ngươi đối với ông ta có ý kiến gì không?”
“Ta từ nhỏ đã không có ấn tượng liên quan về ông ta, ta chỉ có thể nói, vi phạm pháp luật, gây tội ác thì nhất định phải trả giá thật lớn.”

“Trước kia ngươi nói, mẹ ngươi đối với ngươi quá mức nghiêm khắc, cho nên ngươi từ sớm đi đóng phim, là ôm một loại thái độ trốn tránh mà đến. Quan hệ giữa ngươi và mẹ ngươi hình như không được hòa hợp cho lắm. Thế, lớn lên trong gia đình như vậy, ngươi còn tin tưởng vào tình yêu không?”
Nguyên Sơ lại trầm mặc một lúc lâu.
Nguyên Sơ lắc đầu, nhưng lại vừa nói: “Ta tin tưởng. Yêu, ta không biết ngươi định nghĩa thế nào, thế nhưng định nghĩa của ta về yêu và thích hoàn toàn khác nhau, ta tin tưởng vào tình yêu, cũng tin tưởng tình yêu thực sự tồn tại. Thế nhưng ta căn bản không tin, ta sẽ gặp được tình yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.