Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 633: Ném cô ta ra ngoài!




Công an cũng không quản được chuyện của Diệp gia, câu này ý vị như thế nào? Những người trên xe đều là người trưởng thành, không ai là kẻ ngu ngốc, chỉ cần cân nhắc một chút liền hiểu được ý tứ câu nói này. Nếu Diệp Dương Thành không phải đang khoác lác, như vậy…lời nói của hắn đã thật rõ ràng.
Nếu Diệp Dương Thành thật sự cường thế đến mức ngay cả công an cũng không thể quản tới, như vậy hắn lo lắng Diệp Cảnh Long sẽ đi ra ngoài gây chuyện thị phi, đây không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Điểm này Mạnh Văn Tuệ hiểu thập phần rõ ràng, đồng thời nàng tràn ngập chờ mong với chuyện sắp tới, chẳng lẽ…anh trai của người yêu thật sự có thủ đoạn lợi hại như vậy sao?
Đồng thời suy nghĩ tới điểm này còn có đại Tráng. Khi hắn nghe được lời khẳng định của Diệp Dương Thành, phản ứng đầu tiên là khoác lác, phản ứng thứ hai là kinh hãi, bởi vì hắn không hề nhìn thấy vẻ chột dạ trên mặt Diệp Dương Thành, cũng đồng dạng cảm giác được Diệp Dương Thành không cần phải lừa dối bọn họ.
Chẳng lẽ đây đều là thật sự? Trong lòng đại Tráng có chút chờ mong…
Diệp Dương Thành cũng mặc kệ tâm tình của bọn họ, hắn chỉ biết hiện tại thời gian đã đến, khắp nơi chuẩn bị đã xong, như vậy kế tiếp…
- Tiên sinh, mời cho xem giấy chứng nhận của ngài.
Ngay lúc Diệp Dương Thành định lái xe vào trong tiểu khu, một nhân viên bảo an bước ra ngăn cản lại, ngữ khí hòa thiện, không làm cho người ta có cảm giác khó chịu.
- Giấy chứng nhận gì vậy?
Diệp Dương Thành quả thật không biết chuyện này, hỏi:
- Giấy chứng nhận của tiểu khu?
- Phải.
Nhân viên bảo an cười gật đầu, nói:
- Nghiệp chủ tiểu khu chúng tôi đều có giấy chứng nhận, vì cam đoan sự an toàn của họ, toàn bộ tiểu khu đều cần dùng giấy chứng nhận mới có thể ra vào.
- Nếu không có giấy chứng nhận thì sao?
Diệp Dương Thành có chút buồn bực:
- Có thể đăng ký rồi vào hay không?
- Không thể, nếu như không có giấy chứng nhận, ngài có thể gọi điện thoại cho bạn của ngài, cũng là nghiệp chủ của chúng tôi, để họ ra đón ngài đi vào.
Bảo an lắc đầu:
- Hoặc là ngài nói cho tôi biết ngài muốn tìm ai, biệt thự nào, chúng tôi sẽ liên hệ chủ nhà xác nhận thân phận của ngài.
- Không hổ là tiểu khu xa hoa.
Diệp Dương Thành cũng không tức giận, gật gật đầu nói một câu làm bảo an khó hiểu.
- Nếu tôi nhất định phải vào đây?
- Vậy xin mời trình giấy tờ chứng nhận.
Bảo an mỉm cười đáp.
- Anh không tệ lắm.
Diệp Dương Thành tán dương nhìn bảo an, nói xong câu đó cho xe dừng sang một bên, bảo an cũng không nói thêm lời nào quay vào trong phòng gác.
Chừng hai phút sau, hai chiếc xe màu đen chạy tới cửa tiểu khu…
- Tiên sinh, mời trình giấy tờ chứng nhận của ngài.
Bảo an lại chạy ra, mỉm cười lặp lại lời vừa rồi.
Nhưng làm cho bảo an kinh ngạc chính là hai chiếc xe kia tấp vào ven đường, sáu người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Trong đó có một lão nhân đã hơn sáu mươi, mái tóc bạc cũng không che lấp được khí chất thượng vị giả của hắn, hắn quay đầu nói với nam tử tráng niên phía sau:
- Tiểu Trần, anh đi qua xử lý.
- Dạ, bí thư.
Tiểu Trần gật đầu đáp, cầm theo cặp công văn đi tới chỗ bảo an.
Mà lão nhân kia quay đầu nhìn hai nam tử hơn bốn mươi tuổi, cùng nhau gật gật đầu, đi tới xe của Diệp Dương Thành.
- Vị này hình như là bí thư thành ủy Cù Hằng thị Lâu Quý Đồng đi?
Bạn gái đại Tráng đột nhiên kêu lên:
- Kỳ quái, sao hắn lại đi về hướng chúng ta?
- Bí thư thành ủy Lâu Quý Đồng?
Đột nhiên nghe được lời này, Diệp Cảnh Long ngẩn ngơ, theo bản năng hỏi:
- Hắn đến tiểu khu này làm gì?
- Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài.
Sắc mặt đại Tráng hiện lên vẻ khinh thường:
- Ở trong tiểu khu xa hoa như vậy nuôi dưỡng vài tình nhân, đây không phải chuyện hư hỏng mà các cao quan thích làm nhất sao?
- Tôi thấy không giống…
Mạnh Văn Tuệ cau mày nói:
- Hắn giống như…
- Chủ…Diệp tiên sinh.
Mạnh Văn Tuệ còn chưa nói xong, Lâu Quý Đồng cùng hai nam tử trung niên đã xuất hiện cạnh xe Diệp Dương Thành, trong ánh mắt kinh ngạc của bốn người đại Tráng, ba người khom người chào, gọi một tiếng “Diệp tiên sinh”.
Đây không phải chuyện đùa đi? Nghe được nhóm người Lâu Quý Đồng gọi Diệp Dương Thành là Diệp tiên sinh, sắc mặt đại Tráng dại ra, trong lúc nhất thời đầu óc như cứng lại!
Vị quan lớn như thế lại khom người chào anh trai của bạn học hắn? Giờ khắc này không chỉ có đại Tráng, ngay cả Diệp Cảnh Long cùng Mạnh Văn Tuệ đều nhìn Diệp Dương Thành với ánh mắt kinh hãi…bọn họ không phải đang nằm mơ đi?
- Ân, mọi người đã an bài xong sao?
Nhìn thấy ba người Lâu Quý Đồng, Diệp Dương Thành cũng biết họ là thần sử chủ quản Cù Hằng thị. Hắn cũng không khách khí, gật đầu đẩy cửa xe, hỏi một câu, sau đó quay đầu nói:
- Dừng xe bên ngoài, mấy đứa cùng anh vào sao?
- Đi, đương nhiên phải đi chứ.
Ai nha, cả bí thư thành ủy cũng tới, không đi mới là người ngu! Bốn người Diệp Cảnh Long liên tục gật đầu, trường hợp này, kinh nghiệm này bọn họ chưa từng được tiếp xúc qua!
Lâu Quý Đồng đi theo bên tay phải Diệp Dương Thành, vừa đi vừa giới thiệu:
- Đã an bài xong nhân viên, kết cục Cửu Hổ bang đã định, đại khái chừng năm phút nữa nhân thủ bên cục công an sẽ đến nơi này.
- Được, vào đi thôi.
Diệp Dương Thành khẽ gật đầu, vô luận thần thái hay cử chỉ lời nói tựa hồ đều cho người ta cảm giác hắn mới là chủ nhân, mà ba người Lâu Quý Đồng chỉ là người hầu.
Bốn người Diệp Cảnh Long còn chưa hiểu được nguyên nhân, nhưng ba thư ký đi theo ba người Lâu Quý Đồng đều trợn mắt há hốc mồm, thật lâu nói không nên lời.
- Ba người còn chưa đi sao?
Một nam tử trung niên đi sau lưng Diệp Dương Thành bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu gọi một tiếng, ba thư ký liếc nhìn nhau, mang theo đầy bụng nghi hoặc tăng nhanh bước chân.
- Cha, xảy ra chuyện gì?
Vừa đi vào phòng thường ngày dùng tụ họp chiêu đãi bạn bè, còn chưa kịp cho người đem phòng bố trí, Vương Chấn Huy đã bị Vương Triển Bằng gọi vào phòng khách, nhìn thấy sắc mặt tái xanh của cha mình, trong lòng Vương Chấn Huy tràn ngập bất an.
- Ngồi xuống.
Vương Triển Bằng lạnh lùng lên tiếng nói.
- Dạ…dạ…
Gian nan nuốt nước bọt, Vương Chấn Huy rón rén ngồi xuống đối diện Vương Triển Bằng.
Đúng lúc này Cừu Lỵ Lỵ thay xong quần áo đi xuống lầu, vừa nhìn thấy Vương Triển Bằng cùng Vương Chấn Huy đang ngồi trong phòng khác, nhất thời hai mắt tỏa sáng.
Nàng nở nụ cười đứng trên bậc thang ngọt nhơn nhớt hô:
- Chào bác trai…
- …
Vương Triển Bằng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Cừu Lỵ Lỵ, phun ra một câu làm nàng giống như bị điện giật:
- Ném cô ta ra ngoài!
Ném cô ta ra ngoài? Ném ai? Mình sao? Cừu Lỵ Lỵ hoàn toàn ngây ngẩn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.