Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 628: Phòng bệnh 406




- Thế nào, có kết quả sao?
Căn hộ 505 tòa lầu A7 tiểu khu Thủy Tinh Hoa Uyển, Diệp Dương Thành đang ngồi trên sô pha, tay cầm chén trà, một tay cầm phần báo cáo kiểm tra.
Đáng tiếc đối với thuật ngữ chuyên nghiệp hắn xem không hiểu, chỉ đành buông phần báo cáo nhìn qua Ngô Chấn Cương hỏi.
- Chủ nhân…kết quả kiểm tra đã viết trên báo cáo, đồ vật tiểu bộc cầm đi kiểm tra không có độc, sau khi ăn vào sẽ không sản sinh thương tổn hay tác dụng phụ gì với cơ thể người.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Ngô Chấn Cương khom người cung kính đáp:
- Hơn nữa trong loại vật chất kia, còn kiểm tra ra nguyên tố vi lượng phong phú cùng thật nhiều khoáng vật chất với vitamin tốt cho cơ thể người.
Nói tới đây, Ngô Chấn Cương thoáng tạm dừng chốc lát, theo sau sắc mặt cổ quái nói:
- Nhưng khi cơ cấu kiểm tra đưa ra báo cáo, cũng đề cập tới trong loại vật chất kia đã phát hiện ra một ít nguyên tố chưa từng xuất hiện, những nguyên tố kia có thể sẽ phát sinh tác dụng ức chế đến khi trừ tận gốc trong một vài tình huống đối với cơ thể người.
- Nga?
Đột nhiên nghe được câu nói kế tiếp của Ngô Chấn Cương, Diệp Dương Thành đại khái hiểu được tác dụng của vật chất này, nguyên tố chưa từng được phát hiện kia chỉ sợ là nguyên nhân căn bản có thể gia tốc cho quỷ hồn tu luyện.
Mà đồ vật Diệp Dương Thành giao cho Ngô Chấn Cương cầm đi kiểm tra, chính là Âm Linh Thảo mà hắn mang về từ âm phủ địa phủ, vì vậy hắn thoáng nhíu mày, hỏi:
- Là tình huống nào?
Ngô Chấn Cương khom người, cung kính đáp:
- Dành cho người bị nghiện!
- Nghiện?
Diệp Dương Thành sửng sốt, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhảy dựng lên:
- Ngươi muốn nói, thứ này có thể dùng trừ tận gốc độc nghiện của kẻ nghiện thuốc?
- Dạ, chủ nhân.
Ngô Chấn Cương cúi đầu nói:
- Căn cứ theo kết quả kiểm tra trước mắt cùng kết quả thực nghiệm trên người chuột bạch, loại vật chất này chẳng những có thể triệt để giải trừ độc nghiện, đồng thời có thể giúp đỡ hòa dịu thống khổ bởi vì ỷ lại dược vật mà mang đến, về phương diện khác…có một nghiên cứu viên đã cắt xuống một mảnh nấu một chén canh, kết quả phát hiện được vật chất dinh dưỡng cực kỳ phong phú, hơn nữa còn tăng thêm hương vị cho món canh…
- Nói cách khác, thứ này chẳng những dùng giải trừ độc nghiện, hòa dịu việc ỷ lại vào dược vật, còn có thể cung cấp thật nhiều vật chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể người, còn có thể dùng làm phụ liệu chế biến thức ăn, gia tăng thêm hương vị cho món ăn?
Diệp Dương Thành trừng lớn mắt, hiển nhiên hắn không nghĩ tới một đoạn Âm Linh Thảo mà mình tùy tay chém xuống dưới âm tào địa phủ lại có được công hiệu nhiều như thế.
Không tự giác hắn đã nghĩ tới rừng Âm Linh Thảo mênh mông vô bờ dưới âm tào địa phủ…đồng thời hắn cũng nghĩ tới đồ vật bị quỷ hồn cho rằng vô dụng, Âm Linh Thảo từ một năm đến năm trăm năm trở xuống, Âm Linh Thảo như vậy là thứ có nhiều nhất dưới âm tào địa phủ.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành dằn nén nỗi vui sướng trong lòng, gật đầu nói:
- Chuyện này làm không sai, ngươi ở đây chờ một chút.
- Dạ…chủ nhân.
Ngô Chấn Cương vừa cúi người hành lễ, khi hắn ngẩng đầu Diệp Dương Thành đã dùng Thuấn Di thuật biến mất trong phòng khách, xuất hiện trong phòng ngủ của mình.
Âm Linh Thảo chưa đến một năm tuổi đã có công hiệu như vậy, nếu là loại Âm Linh Thảo vượt hơn một năm đây? Thời gian càng lâu công hiệu càng mạnh, hay càng yếu?
Diệp Dương Thành cần xác định chuyện này, bởi vì việc này quan hệ đến nhiệm vụ cuối cùng giai đoạn thứ năm trong sự kiện đại thiện ác trọng đại…giải trừ độc nghiện cho người bị nghiện!
Cũng như nhiệm vụ đối với tên buôn người, nhiệm vụ bốn giai đoạn trước đều dùng bạo lực diệt trừ là chủ yếu, mà giai đoạn cuối cùng là làm việc thiện cứu trợ là chủ yếu, khác với nhiệm vụ tên buôn người chính là nhiệm vụ về giải quyết kẻ buôn ma túy có thời gian hai năm, mà nhiệm vụ kẻ buôn người chỉ có nửa năm.
Ngoài ra còn có một chỗ tương đồng chính là giai đoạn sau cùng của hai nhiệm vụ, đều là ban thưởng cơ hồ làm người điên cuồng, lúc đầu Diệp Dương Thành còn đang lo lắng, có cần bỏ vốn xây dựng trung tâm cai nghiện hay không, tin tưởng lấy thực lực bây giờ của hắn, xây dựng một trung tâm cai nghiện tư nhân cũng không phải là việc khó.
Nhưng vì yêu cầu trong nhiệm vụ chính là hoàn toàn trừ tận gốc độc nghiện tái phát, đây là một loại yêu cầu thật hà khắc, nhưng không nghĩ tới Âm Linh Thảo lấy từ âm tào địa phủ lại có được nhiều công hiệu như vậy, có thể cai nghiện, có thể hóa giải sự ỷ lại dược vật, còn có thể chế biến thành thức ăn khỏe mạnh thân thể…
Vừa nghĩ tới tài nguyên Âm Linh Thảo mênh mông vô bờ cơ hồ không thể dùng hết kia, Diệp Dương Thành lại biết trong lúc vô tình mình lại chiếm được bảo bối có thể kiếm tiền, hơn nữa là đồ vật không cách nào phục chế, trừ phi…cũng có người giống như hắn, có thể tự do đi lại giữa âm dương hai giới!
Kéo màn, đứng trong phòng ngủ, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, lấy ra Thần Ngục Lệnh, nhưng khi hắn chuẩn bị hoạt hóa Thần Ngục Lệnh mở ra Âm Dương thông đạo, di động đột nhiên chấn rung mãnh liệt, ngay sau đó vang lên tiếng chuông thanh thúy.
- Cảnh Long?
Vừa nghe tiếng chuông mà mình đặc biệt bố trí, Diệp Dương Thành cau mày, tiếng chuông này là của em trai hắn gọi tới.
Nhưng khi hắn vừa lấy ra di động, còn chưa kịp nghe máy thì tiếng chuông đã tắt, nhìn lên màn hình, Diệp Dương Thành không khỏi cảm thấy kỳ quái…
- Sao anh lại cúp điện thoại?
Nhìn thấy Diệp Cảnh Long gọi điện cho Diệp Dương Thành, đột nhiên lại tắt máy bỏ di động xuống bụng mình, Mạnh Văn Tuệ thoáng ngây người, hỏi:
- Anh làm sao vậy?
- Anh…
Nghe được bạn gái hỏi, trên đầu băng bó trắng xóa, Diệp Cảnh Long theo bản năng cắn chặt răng, cúi thấp đầu hỏi:
- Văn Tuệ, có phải anh rất vô dụng hay không?
- Sao lại thế đâu.
Mạnh Văn Tuệ ngẩn ngơ, nhanh chóng nói:
- Ở trong mắt em, anh vĩnh viễn là giỏi nhất.
- Đừng an ủi anh.
Dĩ vãng nghe được bạn gái khích lệ, Diệp Cảnh Long vẫn luôn thật hưng phấn còn tự kỷ, nhưng hôm nay nghe nàng nói vậy thế nhưng ánh mắt hắn chợt tối sầm, ngữ khí có vẻ dị thường mất mát:
- Anh biết mình là dạng gì…xảy ra sự tình đã nghĩ tìm người trong nhà, đây là biểu hiện của đứa con nít…
Nhìn cảm xúc có chút kích động của Diệp Cảnh Long, Mạnh Văn Tuệ liền hiểu hắn chui vào ngõ cụt. Nàng ngồi xuống cạnh mép giường, nhẹ giọng nói:
- Ở quê của em, nhi đồng từ rất nhỏ phải gánh vác việc nhà thật nặng nề, một cô bé tám tuổi đã có thể đi đường núi, băng trong đêm đi xuống núi mua muối, một cô bé tám tuổi có thể tự mình giặt quần áo, có thể nấu cơm, đây là độc lập phải không?
- Cô bé bảy tám tuổi?
Diệp Cảnh Long thoáng ngây ra một lúc, theo bản năng quay đầu nhìn nhìn đại Tráng bị thương còn nghiêm trọng hơn hắn, chần chờ gật gật đầu:
- Phải.
- Ha ha…
Nghe được bạn trai trả lời, Mạnh Văn Tuệ khẽ cười, nói tiếp:
- Tiếp tục về sau, cô bé bảy tám tuổi kia trưởng thành, nàng thật độc lập, cũng rất ít làm người nhà quan tâm, thế nhưng khi nàng thi lên đại học, cần dùng tiền, cuối cùng nàng vẫn đưa ra thỉnh cầu với người thân trong nhà, anh…biết đây là tại sao không?
- Vì sao?
Diệp Cảnh Long dần dần có chút rõ ràng, nhưng linh quang như ẩn như hiện khiến cho hắn vẫn chưa nắm bắt được, chỉ có thể lên tiếng truy hỏi.
- Bởi vì tuy nàng độc lập, nhưng người nhà vẫn là hậu thuẫn kiên cường nhất của nàng.
Mạnh Văn Tuệ đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương băng bó trắng xóa trên đầu người yêu, ôn nhu nói:
- Người là động vật quần cư, mỗi người, cho dù anh có bao nhiêu độc lập, cũng sẽ gặp phải cửa ải khó khăn mà mình không thể giải quyết, lúc đó người thân của anh, bạn anh, bạn học, đồng sự, đều có thể trợ giúp anh trong vấn đề này…đây không phải vô dụng, mà là quyết định khi gặp phải vấn đề mà mình không thể giải quyết nên cần làm ra ứng đối.
- Anh…
Quanh quẩn một vòng, Diệp Cảnh Long rốt cục hiểu rõ.
Ngay khi hắn định mở miệng nói gì đó, di động chợt chấn rung, hắn cầm lên nhìn xem, là anh trai gọi tới.
- Nghe đi.
Mạnh Văn Tuệ hít vào một hơi, nói:
- Lớn mật một chút, đây là anh trai anh.
- Phải ah, đây là anh trai anh, thì sợ gì đây?
Lẩm bẩm, Diệp Cảnh Long cắn chặt răng, tiếp điện thoại…
- Cảnh Long, xảy ra chuyện gì? Gọi cho anh sao lại tắt máy?
Diệp Dương Thành thu hồi Thần Ngục Lệnh, vừa nối được đường dây liền mở miệng hỏi.
Tính tình của em trai hắn rất hiểu biết, nếu không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không gọi cho mình. Mà bây giờ đã gọi lại đột ngột tắt máy, theo Diệp Dương Thành suy đoán, hẳn đã gặp sự tình gì muốn nói với mình, nhưng lại rối rắm có nên nói hay không…
- Ca…
Nghe được thanh âm rõ ràng của anh trai, Diệp Cảnh Long không chú ý kéo tới miệng vết thương, nhe răng trợn mắt hít một hơi, sắc mặt có chút trắng bệch nói:
- Anh…hiện tại anh có vội không?
- Vội sao?
Diệp Dương Thành sửng sốt, thầm nhủ đúng là có việc cần làm, nhưng hắn cũng không nói ra miệng, chỉ lắc đầu hỏi:
- Đã trễ thế này rồi nên anh định đi ngủ, nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì?
- Vậy…
Diệp Cảnh Long lúng túng nói:
- Ca…
- Ân?
- Anh…hiện giờ anh có thể đến đây một chuyến không?
- Ở đâu?
- Bệnh viện nhân dân Cù Hằng thị, lầu bốn…phòng bệnh 406…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.