Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 82: Mông lung




Sương mù lượn lờ, vườn hoa tĩnh mịch.
Bạch y nữ tử đứng giữa buội hoa, khom lưng hái một đóa lạc lối chớm nở, hương thơm dịu nhẹ quanh quẩn tứ phía. Xa xa, dưới mái hiên là ngọn phù đăng đang soi sáng làn sương mờ ảo, lúc tụ lúc tản.
Thình lình trong không khí xuất hiện thêm một mùi hương quen thuộc, như có như không, chính là... Long Diên Hương.
Mạnh Vãn Yên chợt ngẩn ngơ, lập tức nàng cảm giác có đóa hoa rơi vào giỏ trúc sau lưng mình.
Bịch! Tiếng động nho nhỏ vang lên, ban đêm im ắng càng khiến âm thanh này đặc biệt rõ ràng. Mạnh Vãn Yên đơ người, như thể bị điện giật vậy.
Là thật sao... Ánh mắt run run, nàng không dám động đậy, sợ rằng chỉ cần bất cẩn một chút là tất cả sẽ tan biến. Vậy mà cảm giác hiện giờ vừa mãnh liệt vừa chân thực, gần như khiến lí trí nàng vỡ vụn.
Nàng có chút chới với, hô hấp như ngừng hoạt động, tựa như đang quay lại những ngày tháng trước kia. Người ấy lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng hái một đóa lạc lối rồi bỏ vào giỏ trúc, tiếp đó quay đầu nhìn nàng, cười ranh mãnh: "Nè, bản vương giúp nàng hái hoa nhé?"
Diêm U... Vành mắt Mạnh Vãn Yên nóng hổi, thình lình xoay người lại, thế nhưng sau lưng nàng không một bóng người.
"Không..." Cảm giác này không thể lầm được. Nàng vội vã nhìn khắp nơi, hô to: "Diêm U, là người đúng không? Người về rồi đúng không? Làm ơn ra mặt đi..." Hận em cũng được, chỉ cần cho em nhìn thấy người thôi...
Nhưng qua một lúc lâu mà vẫn không nhận được hồi đáp nào. Sau khi hô đến mỏi mệt, lúc yên tĩnh lại thì quanh mình chỉ toàn tiếng gió thổi vi vu, như thể đang cười nhạo nàng gặp ảo giác vậy. Bạch y mỹ nhân bước lang thang giữa vườn hoa mênh mông vô định. Trong cơn mờ mịt, nàng không rõ bản thân đang đi về đâu, nàng mất phương hướng rồi...
Nước mắt chảy xuống bên gối, người trên giường từ từ tỉnh lại.
"Hóa ra... chỉ là mơ." Mạnh Vãn Yên mở mắt, nhận thấy bối cảnh quen thuộc trong phòng, nhưng vẫn chưa thoát khỏi mộng cảnh tuyệt vọng. Nàng ngẩn ngơ nhìn hoa văn phức tạo trên nóc màn, bàn tay đặt trên chăn hơi siết chặt.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ tại một cung điện khác, có người cũng đang mở mắt trừng trừng.
Đêm nay nàng vẫn không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên cái ngày ở vùng cấm địa Tông Miếu cùng hình bóng Diêm U lần cuối...
Vu Đỉnh Nhai luôn luôn dày đặc mây đen, u ám tối tăm. Nàng bước qua cánh cửa bằng đá, nhà lao vắng vẻ trống trải, thi thoảng lửa ma trơi tím bùng lên, tỏa ánh sáng yếu ớt. Người ấy đưa lưng về phía nàng, khí tức lãnh đạm lạnh lùng, không chút hơi ấm nào.
Bi thương tột độ, trái tim đã chết lặng.
"Diêm U..." Nàng không nhịn được mà lên tiếng, lại gần hơn chút. Nàng cực muốn ôm lấy người ấy, xua tan cơn giá lạnh kia. Nàng muốn nói với người ấy rằng, chỉ cần đồng ý ở bên ta cả đời, ngươi có thể lấy lại mọi thứ mình muốn.
Thế nhưng lúc cái tay chưa kịp chạm vào góc áo đối phương, một thanh âm vô cùng xa lạ cất lên: "Chức vị Minh Vương quan trọng với ngươi đến thế sao? Nên mới tính trăm phương ngàn kế như vậy ư?"
Cái tay khựng lại giữa không trung, sau đó Diêm U xoay người, lạnh lùng nhìn nàng: "Những chuyện trước kia đều do ngươi làm đúng không?"
Những chuyện trước kia là ám chỉ những sự cố nàng âm thầm gây ra, an bài Lan Cẩm xâm nhập Minh Vực, giải trừ kết giới trong lao ngục sao... Không sai, đều do nàng làm. "Sao ngươi biết đó là ta?" Cơ Lan chậm rãi nhếch môi, đáy mắt bất an.
"Ngươi tưởng mọi hành động của mình rất hoàn hảo, không lộ một kẽ hở nào sao?" Ánh mắt Diêm U tối tăm. "Trước đây ngươi đã nói với ta rằng không nên tin tưởng toàn bộ những người xung quanh, vậy còn ngươi thì sao?"
Hồng y nữ tử nheo mắt lại: "Ý ngươi là gì?"
Diêm U quay mặt đi chỗ khác, chắp tay đứng trong bóng tối, vô hình chung càng tăng thêm vài phần xa cách: "Về chuyện Lưu Minh Cẩm, kỳ thực ta đã chủ động gửi mật thư nhận tội cho Đại trưởng lão Tông Miếu từ mười ngày trước rồi. Những âm mưu bí mật giữa ngươi cùng Nhị Trưởng lão, ta đã biết hết."
"...Ngươi?" Nhất thời Cơ Lan chấn động, mãi một lúc lâu, nàng mới ngộ ra được điều gì, nhỏ giọng nói: "...là Hàn Thủ ư?"
Đối phương không trả lời.
"Ngươi đã nghi ngờ ta từ lâu rồi đúng không?" Nàng cúi đầu, không rõ biểu cảm trên mặt là gì, giọng điệu cũng hơi khàn.
Diêm U rũ mắt: "Phải."
"Ha..." Từ khi nào mà mối quan hệ giữa các nàng đã biến chuyển thành như vậy. Nàng cười khẩy, đáy lòng đau âm ỉ, vừa không cam lòng vừa uất hận.
Lửa ma trơi trên vách đá khẽ lay, đẩy lùi bóng tối mơ hồ. Trong không khí trầm mặc, dường như có gì đó đang lên men rồi bùng nổ. Cơ Lan bỗng ngửa đầu cười phá lên, sắc mặt dần dần méo mó, ánh mắt điên cuồng.
"Ha... Á ha ha ha ha... Hóa ra ngươi cũng luôn luôn tính kế ta." Thì ra những nụ cười trước kia, những cái nhìn dịu dàng, biểu cảm luyến tiếc mỗi khi từ biệt đều là giả dối... Bả vai Cơ Lan run run, nàng đưa tay gạt giọt lệ nơi khóe mắt: "Vậy thì sao chứ? Nhưng Diêm U à... Ta đã bắt thóp được điểm yếu của ngươi rồi."
Nàng áp sát lại gần: "Chẳng lẽ -- ngươi không sợ ta tố cáo Mạnh Vãn Yên sao?" Nói đoạn, nàng khẽ thở hắt ra, giọng điệu tràn đầy sát khí: "Đến lúc đó thì không gì có thể cứu nổi Mạnh Vãn Yên đâu..."
Tuy nhiên người trước mặt vẫn bình tĩnh: "Mạnh Vãn Yên không phải là Cấm Hề."
Nàng trợn tròn mắt: "Cái gì?!"
"Mạnh Vãn Yên không phải là Cấm Hề, mà là muội muội sinh đôi của Cấm Hề." Diêm U lùi người, chuyển bước đi chỗ khác, bên trong đôi mắt tím phản chiếu ánh lửa ma trơi: "Cho nên... đừng làm liên lụy đến nàng ấy."
Tỷ muội song sinh ư... Sao có thể thế được!! Hồng y nữ tử lầm bầm, bàng hoàng không dám tin.
"Ngươi nói dối!! Không thể có chuyện đó được!!" Đột nhiên nàng kích động, quát to. Người đối diện chỉ lạnh lùng nhíu mày: "Ban đầu ta cũng không tin, lần đầu tiên gặp nàng ấy trên nhân gian, ta cũng tưởng rằng nàng ấy là Cấm Hề. Thế nhưng ta không ngờ, hoa sen sinh đôi..."
Hoa sen sinh đôi... Thì ra... mọi âm mưu mà nàng dày công bao lâu nay đều hoàn toàn vỡ vụn.
Nực cười làm sao, áp dụng đủ loại thủ đoạn, nhưng đến tận giờ phút cuối cùng vẫn không thể ép được người ấy về bên mình...
"Kể cả nàng ta không phải thì sao chứ, nàng ta vẫn phản bội ngươi, bất kể nguyên nhân là gì, nàng ta vẫn không chọn ngươi, đâu khác gì nữ nhân từ mấy trăm năm trước chứ!!" Cơ Lan tàn nhẫn giễu cợt nói.
"Đúng vậy... cuối cùng ta vẫn là kẻ thua cuộc." Diêm U cười buồn bã, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Cơ Lan. "Ta sẽ bỏ qua những việc làm trước đây của ngươi, chức Minh Vương kia, nếu ngươi muốn thì cứ thoải mái mà lấy..."
"Đừng có mà tự mãn!" Cơ Lan đột ngột ngắt lời Diêm U, chợt xông thẳng về phía nàng, dùng sức kéo cổ áo Diêm U, vành mắt ửng đỏ. "Đủ rồi, ta chịu đựng đủ rồi... Dựa vào đâu mà ngươi nói vậy, ngươi biết ta nghĩ gì sao, hả?!"
"Từ nhỏ, ta luôn tranh giành với ngươi, luôn nghĩ cách muốn đánh bại ngươi, là vì sao chứ..." Nàng nện nắm đấm lên vai Diêm U, đồng thời nước mắt cũng trào ra: "Ta muốn ngươi nhìn ta nhiều hơn, ngươi có hiểu là gì không hả?!!!"
Nàng chỉ muốn Diêm U nghiêm túc nhìn mình, luôn luôn quan tâm, cùng nàng sống vô lo vô nghĩ. Không cần phải gánh vác cái sứ mệnh gì gì đó rồi lại rời xa nàng, trở thành vua chúa vùng đất u ám kia!
"Ngươi có biết ta ghét phải thấy ngươi mặc phượng bào kia đến mức nào không? Vì sao... ngươi lại thích người khác? Vì sao lại rời xa ta? Vì sao cứ lạnh lùng nhìn ta... Vì sao... ta là muội muội của ngươi kia mà..." Lại một cú đấm giáng xuống.
Nước mắt lập tức rơi như đê vỡ, tầm nhìn mơ hồ. Nàng nắm chặt cổ áo Diêm U, bất chợt nâng cằm lên, tuyệt vọng hôn môi đối phương. Va chạm khá mạnh khiến giữa răng môi nổi lên vị máu tanh, hòa cùng nước mắt mặn chát.
Thì ra... là vậy sao. Diêm U ngẩn ngơ, vành mắt cũng cay cay. Nhưng nàng không giãy ra, chỉ giơ tay vỗ nhẹ lên lưng đối phương, hệt như cái lần nàng an ủi tiểu cô nương mất mẫu thân ngày xưa vậy.
Nụ hôn giận dữ nhưng lại không nhận được hồi đáp nào. Cơ Lan thất vọng dừng lại, vùi mặt vào cổ nàng khóc nghẹn ngào.
Diêm U mặc kệ máu chảy bên mép mình, cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt phức tạp nhưng trìu mến, cùng cảm xúc áy náy và bất đắc dĩ, nàng mở miệng thốt ra từng câu từng chữ: "Đây chính là điều ngươi muốn sao?" Nàng nặng nề thở dài, nói tiếp hai chữ: "Muội muội."
Cơ Lan khựng lại, nháy mắt trái tim như bị cào xé.
Muội muội... Lần đầu tiên đối phương xưng hô như vậy với mình.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu lên, giận dữ hét: "Cấm ngươi gọi ta như vậy."
"Xin lỗi... Ta đã không nhận ra sớm hơn, nhưng ngươi cũng hiểu, chúng ta không thể được." Diêm U đè hai vai nàng, ánh mắt sâu lắng: "Không phải vì cùng huyết thống, cũng không phải vì ai cả."
Không phải vì cùng huyết thống, cũng không vì ai cả. Chỉ bởi vì, ngươi không yêu ta mà thôi... Cơ Lan bất lực một hồi, chán nản buông vạt áo đối phương ra, ngồi thụp xuống đất.
Đúng lúc này cửa thạch thất mở ra lần nữa, hắc bào nữ tử xuất hiện. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình, nàng hơi kinh ngạc nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nói với Diêm U: "Thưa vương thượng, Đại Trưởng lão trở về rồi. Mọi thứ đã giải quyết xong xuôi, chúng thần đến đón ngài về."
Diêm U quay mặt, chậm rãi nói: "Ta không về."
"Vương thượng!" Trì Hàn biến sắc, người đối diện khẽ lắc đầu: "Ta lấy danh phận Minh Vương ra lệnh cho ngươi lần cuối, Trì Hàn! Nghe cho rõ đây, từ nay về sau giúp ta phụ tá Cơ Lan, quản lý Minh Giới cho tốt, không được phép trái lệnh."
Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài.
Cơ Lan bật dậy, âm điệu thê lương: "Diêm U! Đứng lại đó cho ta!!" Nàng đuổi theo vài bước, cước bộ run run: "Ngươi không cần Minh Giới, chẳng lẽ cũng không cần Mạnh Vãn Yên nữa sao?"
"Ta đã... chẳng cần cái gì hết." Người nọ vẫn không dừng bước, dần dần biến mất trong làn sương tối tăm.
Chẳng cần cái gì hết...
Đến tận bây giờ những lời này vẫn còn quanh quẩn trong đầu Cơ Lan.
"Thưa nữ vương, đến giờ thức dậy rồi ạ." Một thanh âm kính cẩn vang lên ngoài cửa phòng ngủ, tiểu thị nữ đang gọi nàng rời giường.
Đã đến giờ Mão rồi sao... Cơ Lan bừng tỉnh, đưa tay xoa xoa mi tâm, đúng lúc này lại phát hiện khóe mắt mình ươn ướt. Nàng nhắm mắt lại, chợt thấy uể oải vô cùng, cảm giác mệt mỏi này chạy thẳng cả vào trong lòng.
Ước gì... có thể an giấc ngàn thu, để không bao giờ phải dậy nữa...
Nàng thấp giọng lầm bầm một câu. Chợt ngoài cửa lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng khác, nháy mắt xua tan toàn bộ cảm xúc đau thương: "Hoa Kê, dậy ăn sáng đi, lớn tướng rồi mà còn nằm ỳ như vậy, không thấy xấu hổ à?"
Ưgh -- cái tên mặt chết này... Rõ lố bịch!! Cơ Lan ức chế, suýt nữa thì thịnh nộ. Nàng bực bội xuống giường, khoác thêm ngoại bào thêu hình phượng bay bên hoa mẫu đơn. Rất nhanh, nàng đã quay về với phong thái của nữ vương, cao ngạo kiêu hãnh, không chút yếu đuối.
"Kỷ Tụ Thần Quân thật tràn đầy năng lượng, mới sáng sớm đã quấy nhiễu mộng đẹp của người ta." Cơ Lan nhếch môi.
Lúc ngạo nghễ mở cửa, một luồng sáng xẹt qua lọn tóc lam y nữ tử, nhẹ nhàng rơi trên mi nàng.
————————————————————————————
Trong góc tối, Mạnh nương nương ngồi xổm vẽ vòng tròn.
Phong Vô Nhai: Oán khí dữ dội quá...
Mạnh Vãn Yên: (rưng rưng ngẩng đầu lên, chỉ vào người nào đó) Lúc ta vắng mặt... không ngờ nàng ấy... nàng ấy hôn môi người khác... hu hu...
Diêm U: Đây... đây chỉ là tình chị em thôi...
Cơ Lan: Đúng vậy, ôm hôn là chuyện cực kỳ bình thường, không chỉ thế hai ta còn cởi truồng, cùng giường chung gối với nhau rồi.
Diêm U: Không cần phải lôi mấy chuyện thời trẻ con ra nói đâu.
Cơ Lan: Vậy ta nói về thời thiếu nữ vậy...
MẠnh Vãn Yên: Không cần!! (U ám lôi kéo ai đó) Ta sẽ từ từ hỏi nàng ấy...
Cơ Lan: Diêm U sẽ bị "hành" sao?? Áy náy quá đi há há...
Phong Vô Nhai: -_- Lúc nói ra câu này, xin đừng biểu hiện vui vẻ quá mức được không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.