Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 83: Hãy tin tưởng anh.




Đám con nhà giàu đều sững sờ, mắt mở to, không thể tin vào tai mình.
Tô Nhan cũng choáng váng, vội vàng dùng cùi chỏ đụng Lâm Dương, lo lắng nói: “Anh nói gì đó? Đừng nói nữa!”
“Không sao đâu.” Lâm Dương cười nói, “Anh có kế hoạch của riêng mình.”
Tô Nhan đã bị anh làm cho tức suýt ngất.
Cậu Việt kia cũng đã bị chọc giận rồi, liếc mắt nhìn Lâm Dương cười hỏi: “Xin hỏi anh Lâm đây, nhà của anh làm gì? Giá trị con người của anh là bao nhiêu? Toàn tỉnh Quảng Liễu không ai dám hỗn hào với tôi như thế, anh là người đầu tiên đó.”
Giá trị con người của anh ta thì ít nhất cũng phải hơn trăm triệu, chục triệu mà anh ta nói chỉ là tiền mặt. Ở tỉnh Quảng Liễu, anh ta chính là phú nhị đại giàu nhất.
“Anh ta? Xí! Anh ta chỉ là tên lao công trong bệnh viện!”
“Lao công? Không phải chứ? Người quét dọn còn dám coi thường người trị giá mấy chục triệu? Anh ta quét sàn lát kim cương à?” Lục Mao cười nói.
“Hahahaha…”
Mọi người xung quanh đều cười.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng cười, nói không chừng anh Lâm đây đang giấu giếm thân phận thì sao, cũng có thể đó chỉ là sở thích của anh ấy.” Khai Mạc nghiêm túc nói.
Ngay khi nói xong, tiếng cười của mọi người càng lớn hơn.
“Hay là như vậy đi! Nếu anh Lâm của chúng ta giàu có như vậy, coi thường cả anh Việt, vậy chúng ta chơi chút chứ nhỉ?”
Trương Mậu Hoa nói.
Anh ta vừa nói xong tất cả mọi người đều sửng sốt.
Khai Mạc không khỏi kinh ngạc, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu được ý của Trương Mậu Hoa, gật đầu cười nói: “Đúng vậy, vì mọi người đều ở đây, hôm nay chúng ta các cược chút đi!”
“Chơi như thế nào?”
“Đương nhiên vẫn theo quy tắc cũ! Vừa vặn hôm qua vừa nhập một nhóm ngựa thuần chủng, hôm nay mang ra thử luôn.”
“Mau đi thôi!”
Cậu Việt ngay lập tức đồng ý, liếc mắt nhìn Lâm Dương: “Như thế nào? Anh Lâm, dám chơi không?”
“Có thể thử xem.” Lâm Dương gật đầu.
“Được rồi, vậy chơi nhỏ một chút, bắt đầu với hai triệu đi.” Khai Mạc nói.
Ngay khi anh ta nói xong, chân Tô Nhan mềm nhữn ra, suýt nữa ngã xuống đắt.
“Không vấn đề gì chứ?.” Anh ta nhéch miệng cười hỏi.
“Quá ít có phải không?” Lâm Dương lại cau mày.
Những người xung quanh hơi sửng sờ.
Tô Nhan đầu óc choáng váng.
Hai triệu mà vẫn ít sao?
Cái này có quá lế rồi không?
“Vậy anh Lâm, anh muốn chơi bao nhiêu?” Khai Mạc cau mày hỏi.
“Hai mươi triệu.” Lâm Dương nói.
Lần này không chỉ Tô Nhan, mà chân của rất nhiều người đều mềm nhũn ra.
Dù là Khai Mạc da đầu cũng run lên.
“Anh Lâm ra tay lớn quá… nhưng chúng tôi nghỉ ngờ anh không có hai mươi triệu!” Lục Mao nheo mắt hỏi.
“Hai mươi triệu? Tôi nghĩ anh ta còn không có nổi hai trăm đồng ấy!” Thành Bình khẽ châm chọc.
“Thật ra thì… trêи người tôi ngay cả hai đồng cũng không có.”
Lâm Dương nói.
“Ang đang đùa với chúng tôi à?” Trương Mậu Niên tức giận hỏi.
“Tôi chỉ nói là trêи người không có thôi. Hai mươi triệu, lân này tôi vội lên đường tới nên không chuẩn bị trước, nhưng các anh đừng lo, nếu thật sự thua hai mươi triệu, tôi sẽ trả đủ cho các anh.” Lâm Dương nói.
“Được!”

Khai Mạc bật cười, vỗ vai Lâm Dương cười lớn: “Trong trường hợp này, phải để anh Lâm viết giấy nợ trước! Tình cờ là có một người bạn làm luật sư của tôi cũng ở trong trang viên này, tôi sẽ yêu cầu anh ấy lập một thỏa thuận pháp lý ngay lập tứ!
cNhư thế nào?”
“Được! Lâm Dương lại gật đầu.
“Không được!”
Tô Nhan gần như chạy đến và vội vàng hét lên.
Hai mươi triệu?
Đây không phải là một thỏa thuận miệng đơn thuần!
Nếu Lâm Dương thật sự thua thì cô có táng gia bại sản sợ là cũng không trả hết nợ?
Cô không thể để Lâm Dương tiếp tục làm việc ngu ngốc như thế được.
“Không, không được, chúng ta đừng chơi nữa! Lâm Dương, đi, đi thôi!” Tô Nhan khàn giọng hét lên.Cô đã hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Nhưng Lâm Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cười nói: “Không sao đâu bà xã, tin tưởng anh.”
Tô Nhan khẽ run khi nghe anh nói thế, nhìn vẻ mặt tươi cười tự tin của Lâm Dương, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi ngơ ngác.
Dường như người trước mặt … không phải là Lâm Dương mà cô biết.
Lâm Dương là người yếu đuối, im lặng, không quan tâm đến mọi thứ, không để ý đến bắt kỳ cái gì, thậm chí có bị đánh bị mắng cũng không nói lại…
Thế nhưng mà… hai mươi triệu!
Nhà mình thậm chí còn không lấy ra được hai triệu!
Cô căn bản là không thể chịu đựng đượ!
c Mặc dù cô thu hút được hàng chục triệu tài trợ, nhưng nó được sử dụng để xây dựng công ty và cô sẽ không bao giờ tham ô nó cho cá nhân …
“Không được, vẫn không được, Lâm Dương, chúng ta không thể như vậy được, chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy.”
Tô Nhan nghiền răng nghiền lợi nói.
“Em không tin anh sao?” Lâm Dương nghiêm túc nhìn cô.
Tô Nhan không nói nên lời.
“Đi thôi.”
Khai Mạc đã đưa mọi người đến trường đua ngựa.
Mọi người cũng vội vàng đẩy Tô Nhan và Lâm Dương về phía trường đua ngựa, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội cân nhắc.
Đây là kiểu không trâu bắt chó đi cày.
Mà thôi!
Mà thôi…
Nếu như anh rất tự tin như vậy, thì cứ tin anh một lần.
Tô Nhan nhắm mắt, đã hoàn toàn buông bỏ.
“Làm tốt lắm!”
Vào đến trường đua ngựa, Khai Mạc đi đến bên cạnh Trương Mậu Niên, thấp giọng cười nói.
“Tiếp theo còn phải xem bản lĩnh của cậu Khai rồi.” Trương Mậu Niên cười.
“Lâm Dương dám cá cược với tôi trong trường đua ngựa của tôi? Vậy thì anh ta sẽ thua chắc. Những con ngựa này đều do tôi tuyên chọn kỹ càng, tôi hiểu rõ nhất. Sau này, anh ta sẽ nợ . – tôi hai mươi triệu, cả nhà họ sẽ năm gọn trong bàn tay tôi. Đến lúc đó Tô Nhan còn dám không nghe lời tôi sao?” Khai Mạc híp mắt cười, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi nứt nẻ của mình, trong lòng vô cùng hưng phần.
Anh ta đang mong mỏi một ngày được trói Tô Nhan lên giường và thoải mái hành hạ.
Anh ta tin rằng ngày đó sẽ không còn quá xa.
Luật sư cầm hợp đồng đến trước mặt Lâm Dương.
Lâm Dương xem qua cảm thấy không có vấn đề gì thì ký tên.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó và hỏi Khai Mạc.
“Có bao nhiêu người chơi?”
“Tất cả đều chơi.” Khai mở cười hờ hững nói.

“Vậy tiền của bọn họ thì sao?” Lâm Dương liếc mắt nhìn xung quanh mấy người xung quanh rồi hỏi.
Khi những lời này phát ra, tất cả mọi người đều cau mày.
“Sao nào? Anh còn lo lắng tôi không đủ khả năng thanh toán sao?” Cậu Việt chế nhạo, ném thẻ đen ra trước mặt Lâm Dương, chế nhạo: “Trong thẻ này có ba mươi triệu, đủ chưa?”
“Thế còn mọi người?”
“Thú vị! Đây! Thẻ!”
“Thẻ của tôi còn thiếu vài mấy trăm vạn, nhưng bên ngoài tôi còn có một con xe mới tậu, đủ chưa?”
“Tôi đã gọi cho quản gia rồi, ngay lập tức ông ta sẽ mang tiền tới.
Cả đám lần lượt nói.
“Rất tốt!”
Lâm Dương gật đầu, sảng kɧօáϊ ký tên mình xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Nhan hoảng sợ, dần dần mới hoàn hồn, nhưng cô sợ đến nỗi gần như ngắt đi…
“Có thể bắt đầu chưa?” Cậu Việt nói.
“Tất nhiên.”
“Bắt đầu.”
Với một cái vẫy tay, vài con ngựa cực kỳ xinh đẹp lập tức bước ra khỏi chuồng.
Lâm Dương liếc mắt một cái, lập tức để ý con ngựa ở giữa.
Con ngựa toàn thân đen bóng, tứ chỉ trông rất đẹp. Người không biết nghề chắc chắn sẽ mua con ngựa này. Thực ra, sức bền của con ngựa này cũng khá tốt, nhưng thật sự là ngựa chiến phải là con ngựa nhỏ bé ở bên trái.
Con ngựa này nhìn không đẹp nhưng vềnh vó, cơ bắp cân đối, con này chạy đua thì không phải con một cũng sẽ là số ai, ai biết nghề thì sẽ đặt con này.
Đối với những mặt khác, sức mạnh tương đương nhau, nhưng cũng có con không ổn lắm, đó là con ngoài cùng bên phải.
Con đó chỉ là kéo vào cho đủ số lượng thôi.
Đừng nói là con ngựa gầy gò không căng, xương cốt cực kỳ mảnh khảnh, nhìn sơ qua đã biết là suy dinh dưỡng, con này khẳng định là về bét, trêи thực tế, thành tích trong mỗi trận đấu của nó cũng đều là về chót.
“Hai mươi triệu, đặt vào con số ba!” cậu Việt nói to.
“Tôi đặt số hail Số hai cao lớn và phát triển tốt, vì vậy nó phải chạy nhanh!”
“Tôi cũng đánh cuộc số hai!”
“Tôi đặt cược số bal”
Mọi người bắt đầu đặt cược.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là số bốn lại có rất ít người đặt.
Lâm Dương nhìn về phía số bốn, đó là một con ngựa màu nâu, bề ngoài có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng sau khi nhìn kỹ một lúc, Lâm Dương mới nhận ra chỗ đặc biệt.
“Hãn huyết bảo mã?”
Lâm Dương hơi sững sờ.
Khai Mạc này vậy mà lại giấu một con hãn huyết bảo mã ở đây!
Và anh ta còn cố tình ngụy trang hình dáng con ngựa, để mọi người không thấy được sự độc đáo của nó!
Nếu không phải là người chơi ngựa chuyên nghiệp, e rằng sẽ không hiểu thủ đoạn …
Thú vị!
Khóe miệng Lâm Dương nhéch lên, lãnh đạm lắc đầu nói: “Tôi đánh cuộc là số năm!”
Khi vừa nói xong, tất cả mọi người đều chết lặng.
Chuồng số năm?
Con ngựa kéo vào cho đủ số kia 4?
Tô Nhan bàng hoàng không nhịn được nữa, ngắt xỉu tại chỗ.
“Tiểu Nhan! Tiểu Nhan!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.