Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 82: Thế này mà cũng gọi là giàu có sao?




“Lợi hại, Lâm Dương, anh quá lợi hại!”
“Vậy mà lại có thể làm lao công trong bệnh viện, tiền lương hẳn là rất cao đúng không?”
“Hahaha, đúng là nhân tài nha!”
Các khách mời ôm bụng cười, nguyên một đám cười nghiêng ngả, dậm chân đập bàn rồi cười chảy nước mắt.
Thành Bình cũng che miệng cười không ngừng, một lúc sau mới nói: “Không tệ, không tệ, Lâm Dương… cậu cuối cùng cũng trưởng thành rồi, ít nhất cũng không phải để vợ nuôi nữa rồi, hahaha…”
Những lời chế giễu liên tục phát ra.
Khuôn mặt của Tô Nhan hết sức khó coi.
“Thực ra quét dọn chỉ là một phần công việc của tôi thôi.” Lâm Dương im lặng một lúc rồi lại nói.
“Mau câm miệng lại!” Trương Tình Vũ không chịu được nữa quát một tiếng.
Lâm Dương nhìn về phía bà ta.
Nhìn thấy Trương Tình Vũ không ngừng lau vết nước đọng trêи mặt, sắc mặt buồn rầu đứng dậy: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước!”
Nói xong vội vàng đi ra khỏi sảnh tiệc.
“Mẹ!” Tô Nhan lo lắng vội vàng đứng dậy.
*Tô Nhan, con cứ ngồi đây, để cha đi xem thử.” Tô Quảng vội vàng đi theo.
“Này, tên ăn trộm, đừng chạy!” Trương Ái Khởi đuổi theo la mắng vài tiếng, tiếng mắng vô cùng khó nghe, như đã khẳng định người lấy cắp là Trương Tình Vũ.
Có vài tiếng cười lại cất lên trong sảnh tiệc.
Tô Nhan tức giận toàn thân run lên, nhưng không biết nên phản bác như thế nào.
“Nhàm chán.” Thành Bình có chút mắt hứng.
Cô ta cũng hy vọng nhà Tô Quảng có thể chống lại, nhưng cô ta không ngờ họ không những không đánh lại được mà còn tự hại nhau nữa.
Đúng là một cái gia đình nực cười.
Vào lúc này, Trương Mậu Niên bước vào tiền sảnh.
“Ò, tiêu Bình, tiêu Nhan, hai đứa đều ở đây sao? Đi thôi! Đưa hai đứa tới một nơi thú vị.”
“Nơi thú vị?” Đôi mắt của Thành Bình sáng lên, vội vàng hỏi: “Chỗ nào vậy ạ?
“Đến đó thì biết!” Trương Mậu Niên mỉm cười bí ẩn.
“Dạ dạ dạ, chúng ta mau đi thôi!” Thành Bình nóng nảy.
Cô ta đang cảm thấy rất buồn chán, nếu không thì cô ta đã không tới trêu chọc Lâm Dương.
“Tiểu Nhan, có đi không?” Trương Mậu Niên hỏi.
“Tôi không đi.” Tô Nhan lạnh lùng nói.
Vừa nãy Trương Mậu Niên châm chọc nhà cô như vậy, làm sao cô có thê vui vẻ với họ cho được cơ chứ?
Trương Mậu Niên không quan tâm, mỉm cười, cúi người xuống thấp giọng nói: “Tiểu Nhan, anh biết em đang rất tức giận, nhưng thật ra đây cũng không phải do anh cố tình đâu, mà là ý của những vị kia cả.”
“Anh muốn nói cái gì?” Tô Nhan hỏi.
“Thật ra thì anh cũng không có thành kiến gì với nhà em cả. Em cũng đừng giận anh làm gì. Đúng là lúc trước khi cô kết hôn với chú đã chọc giận rất nhiều người, nên mới phải chịu tội như vậy, anh cũng không có cách nào khác.” Trương Mậu Niên thở dài.

Tô Nhan khế cau mày không nói.
Thật ra cô cũng đã từng nghe đến chuyện đó, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, những người này có cần thiết phải canh cánh trong lòng mãi như thế không?
“Tiểu Nhan, anh biết em rất giận, nhưng anh cảm thấy chuyện của đời trước thì cứ để đời trước giải quyết vậy. Thế hệ của chúng ta thì cứ việc làm việc của mình thôi. Việc gia đình em cần làm bây giờ là cải thiện mối quan hệ với mọi người càng nhiều càng tốt. Bây giờ là thời điểm hoàn hảo để cải thiện mối quan hệ, chẳng nhẽ em còn muốn làm cho họ thất vọng à? Em hy vọng mối quan hệ giữa gia đình mình và nhà họ Trương tiếp tục xấu đi mãi sao? Em hy vọng mỗi lần cô về nhà mẹ đẻ đều bị đối xử lạnh lùng như thế sao?”
“Cái này…” Tô Nhan đã hơi bị thuyết phục.
Sao cô lại không muốn gia đình hòa thuận cơ chứ.
“Tiểu Nhan, đi thôi. Những người ở thế hệ chúng ta đều đi đó.
Cô đã xa cách suốt những năm qua. Bây giờ, anh Mậu Niên mời, cô mà không đi, những người khác lại nghĩ cô tự cao tự đại đấy, sau này có nhìn thấy người nhà cô sẽ càng phản cảm hơn.” Thành Bình thuyết phục.
Tô Nhan đã bị thuyết phục rồi.
Cô do dự rồi khẽ gật đầu: “Được… Vậy tôi sẽ đi…”
“Dù sao tiệc sinh nhật của ông nội cũng chưa bắt đầu, hôm nay chúng ta đi chơi vui vẻ.” Trương Mậu Niên cười nói: “Đi đi đi!
“Ù Tô Nhan đứng dậy đi tới chỗ Lâm Dương nói: ” Chúng ta đi thôi.”
“Được!” Lâm Dương gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Trương Mậu Niên cau mày nói: “Tô Nhan, chồng em cứ ở lại đây đi.”
“Tại sao?” Tô Nhan kinh ngạc.
“Đây là tụ tập anh chị em nhà họ Trương của chúng ta, anh ấy họ Lâm…”
“Tôi họ Tô, tại sao lại có thể đi, mà anh ấy lại không đi được?”
“Cái này…” Vẻ mặt của Trương Mậu Niên không được tự nhiên.
“Nếu Lâm Dương không được đi, vậy tôi cũng không đi.” Tô Nhan nhẹ giọng nói, rồi ngồi trở lại ghế.
“Đừng đừng đừng, đi, đi, đi cả là được chứ gì?” Trương Mậu Niên nhịn không được vội vàng nói.
Nói xong, một số người lên xe đậu bên ngoài và lái khỏi nhà họ Trương.
Chiếc xe chạy rất nhanh, nhanh chóng rời khỏi thành phố, và dừng lại bên ngoài một trang viên sang trọng …
“Đây là đâu?” Tô Nhan vẻ mặt bối rối nói: “Hình như không phải ngành họ Trương, đúng không?
“Ò, đây là trang viên của một người bạn của anh. Lúc rảnh rỗi hay đến đây chơi. Phía sau chỗ này có trường đua ngựa! Có thể đua ngựa đó!”
“Chà! Đua ngự sao?” hai mắt Thành Bình sáng lên, hưng phán.
Dù con cái nhà họ Trương cũng tương đối giàu có nhưng họ không đủ sức để sở hữu một trường đua ngựa riêng.
Bước vào trang viên có thể thấy hét sự sang trọng và quý phái.
Các tòa nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu với những khu vườn xinh đẹp, tôn lên gu thầm mỹ cao quý của chủ nhân ở khắp mọi nơi.
Khi bước vào trang viên, Tô Nhan và Lâm Dương đột nhiên nhận ra.
Thì ra trang viên này không phải của ai khác, chính là của Khai Mạ!
c Lúc này, anh ta đang ngồi bên bể bơi, trò chuyện với một vài người bạn giàu có ăn mặc rất sang trọng, và một vài người đẹp mặc đồ bơi nóng bỏng đang chơi đùa bên hồ bơi.
Tô Nhan sắc mặt tái nhợt.
Lâm Dương cau mày.

Chẳng trách Trương Mậu Niên lại nhiệt tình như thế, hóa ra là đã lên kế hoạch từ trước…
“Ôi, cậu cả nhà họ Trương của chúng ta đến rồi!” Một người đàn ông tóc ngắn màu xanh lá cây huýt sáo cười nói, nhưng ánh mắt lại rơi vào Tô Nhan phía sau, trong mắt tràn đầy tham lam.
Khai Mạc đã ngồi dậy, tươi cười đi ra đón.
“Tiểu Nhan, em đến rồi à? Lại đây, ngồi đây này, uống gì không?”
Tô Nhan đột nhiên quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Trương Mậu Niên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Mậu Niên, hóa ra là Khai Mạc bảo anh đưa tôi đến đây sao?”
“Tiểu Nhan, anh nghe nói giữa em và cậu Khai có chút hiểu lầm, vì vậy muốn nhân cơ hội này để làm rõ hiểu lầm này, không có ý gì khác.” Trương Mậu Niên không biến sắc nói.
“Nhưng mà…”
“Ôi, Tiểu Nhan, đằng nào cũng đã đến rồi, cô cũng đừng đề ý nhiều thế nữa, cứ tận hưởng đi! Chẳng nhẽ cô không cho mọi người chút mặt mũi nào sao?” Thành Bình ở bên cạnh án cô xuống ghế ngồi cười nói.
Sắc mặt của Tô Nhan không được tự nhiên.
“Tô Nhan, đừng sợ, đằng nào cũng đã đến rồi, cứ chơi cho vui vẻ đi.”
Lúc này, Lâm Dương đột nhiên nói một câu.
Ngay khi nói xong, những người giàu có kia đều nhìn về phía Lâm Dương.
“Đây là?” Một người đàn ông tóc dài liếc nhìn Lâm Dương.
Thành Bình chế giêu: “Một tên ăn bám”
Cô ta vừa nói xong, rất nhiều người đều nhìn nhau, hiển nhiên không biết có ý gì.
Tuy nhiên, người đàn ông tóc xanh chợt nhận ra, chỉ vào Lâm Dương cười ra tiếng: “Tôi nhớ rồi! Anh chính là Lâm Dương đúng không? Cái thứ rác rưởi đến ở rễ trong nhà họ Tô để cho vợ nuôi chính là anh?”
“Hóa ra là anh!”
“Tại sao Tô Nhan lại kết hôn với một người như vậy?”
Một số người chế nhạo.
Người đàn ông tóc dài cau mày liếc nhìn Khai Mạc rồi nói: “Khai Mạc, cậu làm thế là sao? Mọi người ở đây giá trị con người đều lên đến hàng trăm triệu. Rác rưởi như vậy sao lại có thể xuất hiện ở đây được? Anh không thấy sự hiện diện của anh ta sẽ làm hỏng bầu không khí ở đây sao?”
“Ò? Vậy ý của anh Việt là …”
*“Đuổi anh ta đi!” Người đàn ông tóc dài khẽ nói.
“Cái này… hay là thôi đi! Đã đến rồi thì đều là bạn bè, không cần phân biệt cao tháp!” Khai Mạc nheo mắt cười.
Anh ta biết một khi Lâm Dương bị đuổi đi, Tô Nhan nhất định sẽ đi theo, bây giờ không phải là lúc để đuổi Lâm Dương đi!
: Khi thịt đã vào miệng, cũng phải cắn vào miệng trước rôi mới nhả xương ra chứ, đúng không?
“Được rồi, được rồi, nhưng tôi không thích những người kém cỏi lắm, xin hãy để anh ta tránh xa tôi ra.” Anh ta nhún vai nói.
“Haha, đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc mọi người chu đáo.” Khai Mạc cười.
Nghe những cuộc trò chuyện này, Tô Nhan toàn thân run lên vì tức giận.
Lâm Dương ngắng đầu, liếc mắt nhìn người được gọi là anh Việt kia, nhẹ giọng nói: “Tại sao? Anh rất giàu có sao?”
Khi nghe vậy, mọi người sững sờ.
Vô cùng choáng váng, một lúc sau mới hoàn hồn, cười: “Cũng không nhiều lắm, so với anh thì cũng chỉ nhều hơn mấy chục triệu… tiền mặt!”
“Ò… chỉ có mấy chục triệu?” Lâm Dương lắc đầu “Thế mà cũng gọi là giàu có sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.