Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 67: ủy thác hai mươi triệu




Lâm Dương bước tới, lật qua lật lại xem lướt qua, vẻ mặt khá là nghiêm túc, một lát sau mới thoải mái trở lại.
“Con gái, chuyện này… chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào mà tự nhiên luật sư Khang lại gửi thư luật sư cho chúng ta? Có phải có nhằm lẫn gì không?”, Trương Tình Vũ run rẩy hỏi.
“Mẹ, mẹ có nghe nói đến tập đoàn Dương Hoa chưa?” Tô Nhan khẽ nói.
“Nghe rồi, ở Giang Thành này ai mà chưa nghe thấy chứ?
Nghe nói họ đã chế tạo ra một loại thuốc thần kỳ có thể chữa khỏi bệnh nhồi máu não và cứu rất nhiều người… ngày nào cũng được lên TV…”
“Thực ra đơn thuốc điều trị bệnh nhồi máu não này… là của nhà họ Tô.”
“Cái gì?” Cả hai người đều bị sốc.
“Trong tay bà nội có một đơn thuốc do tổ tiên nhà họ Tô chúng ta truyền lại, đơn thuốc này chính là đơn thuốc điều trị bệnh nhồi máu não. Bà nội đã từng hợp tác với tập đoàn Liễu thị, nhưng đơn thuốc lại vô tình bị rò rỉ và nằm trong tay tập đoàn Dương Hoa. Nó gây thiệt hại lớn về tài sản cho nhà họ Liễu và nhà họ Tô, bây giờ nhà họ Tô và nhà họ Liễu cho rằng đơn thuốc trong tay tập đoàn Dương Hoa là do nhà họ Tô bán rai Bây giờ, nhà họ Tô và tập đoàn Liễu thị sẽ làm thủ tục pháp lý chính thức khởi kiện chúng ta, và vụ kiện này sẽ do Khang Giai Hào làm luật sư tố tụng!” Tô Nhan nói.
Vừa mới nói xong…
Bịch!
Trương Tình Vũ trực tiếp ngã ngồi trêи mặt đắt, lớn tiếng khóc.
Tô Quảng cũng tuyệt vọng nhìn thư luật sư, cả người hoàn toàn choáng váng.
Khang Giai Hào!
Đây chính là luật sư nồi tiếng nhất ở Giang Thành!
Đây chính là một luật sư nổi tiếng lẫy lừng trong nướ!
c Nếu như đối thủ là Khang Giai Hào, đừng nói có thể thắng được lần kiện tụng này, chỉ sợ là ông ta đã ra mặt thì cả Giang Thành này cũng không có luật sư nào dám đối đầu với ông ta!
Dù sao đây chính là là vua luật sư của Giang Thành…
Tô Nhan hít một hơi thật sâu, trêи mặt nở một nụ cười chua xót và tuyệt vọng, đặt thư luật sư lên bàn mà không nói lời nào.
Lâm Dương không nói lời nào.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Lâm Dương liếc mắt nhìn dãy số, đi ra ban công để nghe.
“Anh Lâm, đã xảy ra chuyện! Tập đoàn Liễu thị đột nhiên thông báo với giới truyền thông rằng đơn thuốc của Tập đoàn Dương Hoa của chúng ta đã đánh cắp của nhà họ Liễu và nhà họ Tô.
Họ có bằng chứng cho thấy họ là chủ sở hữu của các đơn thuốc và đã đệ đơn kiện chúng ta về quyền sở hữu đơn thuốc và tất cả sản phẩm. Một khi thua kiện, chúng ta không chỉ phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, mà thậm chí còn phải chuyển giao bằng sáng chế cho Tập đoàn Liễu thị. Chúng ta phải làm gì bây giờ? ” giọng nói lo lắng của Mã Hải vang lên trong điện thoại.
Rõ ràng là anh không ngờ mọi thứ lại phát sinh một cách kịch liệt như vậy.
Nhà họ Liễu ra tay cũng… quá nhanh!
Hơn nữa, còn là tấn công thẳng vào điểm quan trọng nhất, có ý đồ trực tiếp đâm chết tập đoàn Dương Hoal “Tôi còn đang nói tại sao Liễu Tiếu Sinh không tới xin lỗi tôi, hóa ra là liên kết với nhà họ Tô, định đối phó với chúng ta.”
“Anh Lâm, tôi nghe nói chính Khang Giai Hào đã tiếp quản vụ án. Người này không chỉ là luật sư số một của Giang Thành, mà cả nước cũng không có nhiều luật sư có thể đánh bại ông ta, tôi phải đi Bắc Kinh mời luật sư bên đó tới mới được, nếu không có thể chúng ta sẽ thua kiện mắt!”
“Bắc Kinh? Không cần, chỉ cần dùng luật sư ở Giang Thành là được, chúng ta nhất định sẽ thắng.” Lâm Dương nói.

“Cái gì?” Mã Hải sửng sốt, vội vàng nói: “Anh Lâm, anh đang đùa sao? Cái này… cái này… sao có thể thế được?”
“Sao? Không tìm được à?”
“Tìm thì kiểu gì cũng có thể tìm được, nhưng phàm là luật sư nào đã lăn lộn vài năm đều sẽ không nhận vụ này đâu. Dù sao thì đó chính là Khang Giai Hào. Đắc tội ông ta là đắc tội cả giới luật sư ở Giang Thành. Hơn nữa, không có ai có cơ hội thắng kiện Khang Giai Hào, bắt kể là ai. Bọn họ không muốn đấu một vụ kiện chắc chắn sẽ thua, người dám nhận vụ kiện này chỉ là luật sư tập sự mới ra trường, nhưng chúng ta tìm bọn họ… thì có khác gì trực tiếp đầu hàng? “
“Yên tâm đi, tôi đã nói rồi, vụ kiện này chúng ta nhất định sẽ thắng. Ông chỉ cần thu xếp luật sư cho tôi là được!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cái này…”
*Đi làm đi.” Lâm Dương quả quyết.
“Haizz…” Mã Hải không còn cách nào khác, đành phải thở dài một tiếng.
Gia đình Tô Quảng đã chấp nhận số phận của họ.
Lúc này bọn họ biết cho dù có đi cầu người nhà họ Tô cũng không có tác dụng gì, bọn họ đã đoạn tuyệt với nhà họ Tô rồi, sao họ có thể giúp mình mà tự gây khó cho họ được chứ?
Tô Nhan đã cố gắng gọi một vài cuộc điện thoại để nhờ giúp đỡ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Dương thì lại vẫn rất thoải mái, không quan tâm chút nào.
Buổi trưa ăn cơm xong, Từ Thiên gọi điện cho anh, đến mặt tiền Từ Thiên mới chọn được xem thử, nhìn tình hình này, có lẽ trong vòng một tháng là có thể khai trương rồi.
Lúc chạng vạng Lâm Dương trở về nhà, anh rất ngạc nhiên khi thấy trong phòng khách lại có mấy vị khách không mời mà đến.
Cũng không phải ai khác, chính là Tô Bắc và bà cụ Tô.
Liễu Tiếu Sinh vẫn cứ có tình kéo Tô Cối và Tô Bắc lại cùng một chỗ.
Tô Bắc kiêu ngạo tự đại, vênh váo đắc ý ngồi rất thản nhiên.
Bà cụ Tô thì nhìn có vẻ rất bình thản, cũng không hề hung hăng hay vênh váo gì.
“Ò? Lâm Dương đã về rồi à?”
Nhìn thấy Lâm Dương từ cửa đi vào, Tô Bắc chào hỏi, lập tức đứng lên, hớn hở đi tới, ôm Lâm Dương một cái.
“Hahaha, Lâm Dương, đã lâu không gặp, có nhớ bác ba không?” Tô Bắc cực kì nhiệt tình.
Điều này làm cho Lâm Dương có chút khó chịu.
“Có việc gì không?”
Lâm Dương liếc nhìn Tô Nhan đang im lặng ngồi trêи ghế sô pha hỏi.
“Haizz, cháu thế này là vẫn còn giận bác ba rồi! Lâm Dương, cháu còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện, tuy trước đây bác đã ị làm một số chuyện có chút sai lầm, nhưng phần lớn đều là vì tốt cho nhà họ Tô. Được rồi, vì tốt cho mọi người, cháu cũng đừng có giận bác nữa nhé!” Tô Bắc nói những lời thắm thía như một trưởng bối đang dạy dỗ con cháu.
“Nói vậy, là tôi đã trách lầm bác ca rồi sao? “Lâm Dương mỉm cười.
“Cũng không hẳn là vậy!” Tô Bắc cười cười, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc lại, nói: “Tiểu Dương! Bác ba muốn nhờ cháu làm một chuyện, cháu có thể giúp bác không?”
“Chuyện gì?” Lâm Dương cười hỏi.
Nói xong Tô Bắc lấy ra một xấp gì đó từ trong cặp, xếp ngay ngắn trêи bàn, rồi từ từ mở ra.

Bên ngoài bộ bằng da, bên trong là từng xấp từng xấp tiền mệnh giá lớn nhất!
Liếc mắt nhìn, có khoảng chừng hai trăm nghìn!
“Đây là tiền đặt cọc!” Tô Bắc mỉm cười nói.
“Tiền đặt cọc gì?”
“Đương nhiên là tiền đặt cọc chờ cháu làm việc rồi.” Tô Bắc mỉm cười, sau đó duỗi ra hai ngón tay nói: “Nếu xong! Bác lại trả thêm chừng này nữa?”
“Là hai trăm nghìn?”
Tô Bắc lắc đầu.
“Hai triệu?” Lâm Dương sững sờ.
“Là hai mươi triệu.” Tô Bắc nói.
Ông ta vừa nói xong, Trương Tình Vũ và Tô Quảng giật mình ngắng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Tô Bắc.
Hai mươi triệu?
Ngoại trừ bà cụ Tô, nhà họ Tô e rằng chưa có ai được nhìn thấy nhiều tiền như vậy…
“Hai mươi triệu? Bác ba à, bác muốn tôi làm cái gì mà lại cho tôi nhiều tiền như vậy? Tôi không biết giết người phóng hỏa đâu!” Lâm Dương cố tình giả vờ kinh ngạc nói.
“Sao lại làm mấy chuyện đấy được? Sao bác lại bảo cháu làm mấy chuyện như vậy được?”
“Thế bác muốn tôi làm gì?” Lâm Dương hỏi.
Tô Bắc hít sâu một hơi, lại gần Lâm Dương một chút, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Lâm Dương, tòa án đã đưa trát hầu tòa cho tập đoàn Dương Hoa, và cũng đã ấn định ngày phiên tòa diễn ra. Nghe này, bác muốn cháu tố cáo Tập đoàn Dương Hoa trong phiên tòa đó và thừa nhận rằng đơn thuốc của Tập đoàn Dương Hoa chính là cháu trộm!”
“Cứ như vậy chẳng phải tôi sẽ phải ngồi tù thì sao?” Lâm Dương sửng sốt.
“Chỉ mấy năm thôi, nhưng như thế cháu lại có thể có được hơn hai mươi triệu! Như vậy không tốt sao?” Tô Bắc trừng to mắt nói: “Cháu nên hiểu, dù là ai, thời gian mấy năm cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Nhưng vấn đề là, tôi không có trộm đơn thuốc của nhà họ Tôi!”
“Nếu cháu thừa nhận đơn thuốc kia là cháu ăn trộm, huống chỉ nếu không phải cháu làm việc này thì còn ai vào đây nữa?” Tô Bắc chế nhạo, hiển nhiên là không tin.
Vốn ông ta cũng chẳng muốn vẽ vời thêm chuyện đâu, nhưng vì Liễu Tiếu Sinh lại cứ bảo mang tiền đi một chuyến, để đảm bảo mọi thứ được an toàn.
“Tôi thực sự không ăn trộm đơn thuốc của nhà họ Tô. Tôi còn không biết chuyện đó, bác ba, bác muốn tôi thừa nhận điều gì?” Lâm Dương lắc đầu.
“Cháu… cháu bị ngốc à? Có tiền mà không kiếm à?” Tô Bắc rất tức giận.
Lâm Dương lắc đầu muốn từ chối.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay đã nắm lấy anh.
Lâm Dương hơi sửng sốt, quay lại nhìn, mới nhận ra Trương Tình Vũ chính là người đang giữ chặt mình.
“Nhận lời ông ta đi!” Trương Tình Vũ lạnh lùng nói.
Ngay khi những lời này nói ra, Tô Quảng và Tô Nhan cùng nhau nhìn về phía Trương Tình Vũ, với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.