Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1699:




Chương 1699:

Trịnh Đan thoát khỏi khống chế xoay người chạy qua một bên, nhưng bị người ngăn lại: “Tiện nhân! Có phải đồng: bọn của cô ở gân đây không?” Một đội viên trật tự trừng Trịnh Đan quát hỏi.

“Có! Đương nhiên có!”

Trịnh Đan híp mắt cười, lên tiếng: T “Các người nhìn xung quanh đi Mọi người quan sát xung quanh.

Chỉ thấy bốn phương tám hướng, không biết từ lúc nào xuất hiện một nhóm người đông đúc, bao vây Lâm Dương và đội trật tự một giọt nước cũng không lọt…

“Cổ linh đường?”

Lâm Dương cau mày.

Người của đội trật tự hãi hùng biến sắc, mới ý thức bản thân đẩẾfỡi vào bao vây trùng trùng!

“Thằng nhóc họ Lâm kia, chúng ta lại gặp nhau rôi!”

Một giọng nói quen thuộc truyền đền.

Một người bước về trước.

Lâm Dương nhìn thấy, vẻ mặt trờ nên nặng nề.

Đó lại là..đường chủ của cổ linh đường!

Thiêu Hải!

Sự xuất hiện của Thiếu Hải, vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Vẻ mặt mọi người kinh ngạc, nhưng rất nhanh toàn bộ đều hiểu rõ.

Đây là cái bẫy.

Cái bẫy do Trịnh Đan bày ra “Sao lại có nhiều người của cổ linh đường xuất hiện như vậy?”

“Xem ra đây là âm mưu của Trịnh Đan! Cô ta đã báo trước cho người của cồ linh đường mai phục ở đầy, sau đó bắt Lương sư tỷ, kéo dài thời gian, đề người cồ linh đường đối phó chúng ta!”

“Nhưng chúng ta và Trịnh Đan không thù không oán, sao cô ta lại làm vậy?”

Người của đội trật tự không biết nguyên nhân, nhưng Lâm Dương lại rất rõ ràng.

Trịnh Đan bắt Lương Tuấn Hùng, ra lệnh cho đội trật tự bao vây rÑìу không chỉ để kéo dài thời gian TÊNố Thiếu Hải đưa người đến vây bắt đơn giản như thế, mục đích chủ yếu của cô ta là muốn làm tiêu hao thể lực của Lâm Dương.

Cô ta biết thực lực Lâm Dương phi phàm.

Nhưng nếu người của đội trật tự có thể làm hao phí bảy tám phần thề lực của Lâm Dương, vậy nhóm người Thiếu Hải chém giết Lâm Dương, cũng sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.

Nhưng…vì một Lâm Dương, Trịnh Đan thật sự phải làm đến bướơ£ñÄ% sao?

Như vậy liệu có quá lãng phí thời gian không?

Tốn nhân lực và tỉnh lực nhiễu như vậy đối phó mình.

Lẽ nào cô ta và Thiếu Hải không muốn đông hoàng thần giới nữa sao?

Lâm Dương âm thầm cau mày, cảm giác sự việc hằn không đơn giản như Vậy.

Quả nhiên.

Thiếu Hải đi tới, nhìn chằm chằm Lâm Dương, trực tiếp lên tiếng “Thăng nhóc họ Lâm, lúc này, cậu mọc cánh cũng khó bay, Trịnh Đan đã thông báo cho tôi từ sớm, tôi đã tập trung phần lớn sức mạnh cổ linh đường ở đây, bây giờ xung quanh đã có mấy ngàn cao thủ cổ linh đường! Cậu sẽ kiệt sức! Tôi muốn giết cậu, chẳng qua chỉ trong một cái nháy mặt! Cậu chạy không thoát đâu.”

“Muốn giết tôi? Ông có thể thử”

Lâm Dương thấp giọng nói.

Anh đã sớm ý thức được âm mưu của Trịnh Đan, lúc trước nhìn qua dáng vẻ kiệt sức, thực ra là anh giả.vờ thôi Nhưng Lâm Dương cũng không ngờ Thiếu Hải sẽ xuất hiện ở đây, cho nên cục diện với anh mà nói, cũng không lạc quan “Cho nên, thằng nhóc họ Lâm, cậu thật sự muốn chết ở đây sao?”

Ánh mắt Thiếu Hải ngưng trọng, trong mắt xẹt qua vẻ dữ tợn nói “Thế nào? Câu này của ông có ý gì? Ông không muốn giết tôi?” Lâm Dương tò mò hỏi “Giết cậu? Tôi với cậu vốn không thù không oán, tôi cần gì dùng rấÏiÊ sức mạnh như vậy đề giết cậu? CñẩÑỔ phải ăn no rảnh rôi sao?” Thiều Hài lắc “Vậy tại sao ông lại đưa nhiều người như vậy đến chặn tôi?”

“Tôi chỉ muốn cậu hợp tác với tôi mà thôi!”

“Hợp tác?”

“Đúng vậy!“ Thiếu Hải cười nhạt nói: “Tranh đoạt đông hoàng thần giới cần chiến lực lớn đề chống đỡ! Thực lực của cậu rất tốt, nếu cậu có thể trợ giúp tôi đoạt thần giới, tôi nghĩ xác suất cổ linh đường chúng tôi lấy ÑØõ đông hoàng thân giới sẽ rât lớn!”

?”

“Ông muốn tôi giúp thế nào?

“Rất đơn giàn!“ Thiếu Hải lấy một viên châu nhìn như đan dược, đưa cho Lâm Dương: “Cậu uống nó, đi theo tôi!

Như vậy cậu có thể sống sót, tôi không giết cậu!”

Xem đến đây, mọi người đều hãi hùng khiếp vía.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.