Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1669:




Chương 1669:

 

Đây chính là một câu uy hiếp!

 

Không gia nhập Cổ Linh Đường…thì bắt buộc phải chết!

 

Lâm Dương không nói gì, chỉ tự uống trà.

 

Thiếu Hài vỗ vai Lâm Dương, cười nói: “Trước khi trời tối ngày mai, tôi đợi đáp án của cậu, nếu như cậu có thề đến, vậy thì vị trí phó giáo chủ, tôi có thể suy nghĩ để lại cho cậu, nếu như cậu không đến…khi cậu tham gia Đông Hoàng đại hội, cậu cũng sẽ biến thành thi thể nhanh thôi! Cậu là người thông minh, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ!”

 

Nói đến đây, cơ thề của Thiếu Hải đột ..

 

nhiên có chút thay đồi.

 

00 20K 10 Chiếc bàn vừa ở trước mặt PI lập tức biến thành một đống bụi, bay làn gió.

 

“Hả?”

 

Tưởng Xà bị doạ đến nỗi ngồi bệt ra đất, cả người hơi nhồm lên.

 

Chiếc bàn này thế mà lại bị vụn nát ra dưới sức mạnh của Thiếu Hải.

 

Đáng sợ biết nhường nào!

 

Đây chính là sức mạnh của Thiếu Hải sao?

 

Tu vi của ông ta, rốt cuộc đã đến mức nào rồi?

 

Nếu đổi thành một người đang sống sờ sờ…e là cũng nát vụn rồi!

 

“Tôi đợi cậu!”

 

Nói xong, Thiếu Hải lại vỗ lên vai Lâm Dương một cái, quay người đi ra khỏi Thanh Hà đường.

 

Lâm Dương ngồi trên ghế, khôn: câu nào.

 

Mãi hồi lâu, Tưởng Xà vẫn chưa định thần lại được.

 

Cô cảm thấy bản thân sắp tè ra quần “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”

 

Lâm Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.

 

“Lâm đại ca!“ Tưởng Xà đột ngột hét lên một tiếng.

 

“Sao thế?“ Lâm Dương nghiêng đầu.

 

“Quyết định của anh là gì?“ Tưởng Xà run rầy hỏi.

 

“Cô cảm thấy là gì?“ Lâm Dương nhàn nhạt nói.

 

“Đi! Nhất định phải đi! Dù có thế nào thì cũng phải gia nhập Cổ Linh SP không chúng ta chắc chắn phải cl Tưởng Xà buồn bã nói.

 

Nhìn bộ dạng kích động của cô, Lâm Dương hiểu ra, ban nãy Tưởng Xà bị doạ dữ lắm…

 

Lâm Dương không nói gì.

 

“Lâm đại ca, anh, anh vẫn muốn chống lại Cổ Linh đường sao?” Tưởng Xà run giọng nói, khuôn mặt dường như sắp biến thành màu trắng bệch.

 

“Không phải tôi muốn chống đối với Cổ Linh đường, mà là tôi…bắt buộc phải lấy được vị trí Đông Hoàng giáo chủ này!”

 

Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

“Không!”

 

Tưởng Xà gần như hét lên thất thanh, sau đó xông lên, lập tức quỳ trước mặt Lâm Dương.

 

09:20].

 

Nếu như Lâm đại ca đã cố chấp 8ø làm thế, vậy thì coi như em cầu xin Anh thả em đi đi! Để em đi khỏi nơi này, đi tìm sư phụ em! Có được không? Em không muốn chết! Em không muốn bị người của Cổ Linh đường giết chết!”

 

Cô khóc thành tiếng.

 

Lâm Dương lặng im nhìn cô đăm đăm, đứng lên đi về phía trước, đỡ Tưởng Xà dậy.

 

“Lâm đại ca…”

 

Tưởng Xà lau nước mắt trên mặt, run rầy nhìn Lâm Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.