Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1541:




Chương 1541:

 

“Ông ta muốn làm gì?“ Thủy Bình Vân lầm bầm.

 

Nhưng những người bên cạnh không sao trả lời được.

 

Hô hấp của Lâm Chí Hằng vô cùng dồn dập, khuôn mặt trắng bệch không ngừng toát mồ hôi lạnh.

 

Dường như ông ta đang dùng lực, khuôn mặt căng cứng. : “All Ông ta thấp giọng thét lên, cả người đang nằm trên mặt đất rung lắc một chút.

 

Nhưng không có bất kỳ động tác nào.

 

“Từ bỏ đi.“ Lâm Dương khàn giọng nói.

 

Lâm Chí Hằng hoàn toàn không đề ý, lại lần nữa thấp giọng thét lên.

 

Lâm Dương nắm chặt nắm đấm, đôi mắt cũng chầm chậm trở nên đỏ như máu.

 

Cuối cùng!!

 

“AI Lâm Chí Hằng lại thét lên một tiếng, cả người đột nhiên lật úp lại, vốn dĩ đang nằm ngửa trên mặt đất, bây giờ đã trở thành bò trên mặt đất, mặt hướng về phía nền đất.

 

Bở vì lật người lại mà đụng đến vết thương, cơn đau đớn khủng khiếp lại một lần nữa khiến cho toàn thân ông ta điên cuồng run rầy không ngừng.

 

Có điều, Lâm Chí Hằng không hề vì vậy mà từ bỏ.

 

Hai tay gãy rồi, xương sườn gãy rồi, nhưng hai chân của ông ta vẫn còn lạnh lặn.

 

Đầu ông ta chống xuống đất, dùng đầu gối chống đỡ trên mặt đất, vậy mà lại đứng dậy từng chút một.

 

Tất cả mọi người đều nhìn đến ngốc luôn rồi.

 

Con ngươi của Lâm Dương cũng mở to thêm một vòng.

 

Rốt cuộc phải có ý chí như thế nào mới có thể làm được đến thế này chứt Tất cả mọi người đều không khỏi khâm phục nghị lực của Lâm Chí Hằng.

 

Nhưng, trái tìm của Lâm Dương lại trào ra niềm oán hận và căm ghét vô tận!

 

Càng là như vậy, anh sẽ càng hung ác!

 

“Bác sĩ Lâm! Đấu… đấu đi!“ Lâm Chí Hằng vừa thở dốc vừa cười nói.

 

Nhưng một giây sau, Lâm Dương đã xuất hiện ngay trước mặt ông ta, không đợi ông ta phản ứng, anh đã dùng tay bóp chặt 1:6! RE P 4W lấy cổ ông ta, dùng một tay nhấc bổng ông ta lên.

 

Vẻ mặt của Lâm Chí Hằng lập tức trở nên méo mó, cả người điên cuồng run rầy không ngừng, ông ta muốn giấy dụa, nhưng rõ ràng là vô cùng khó khăn.

 

“Chỉ vì một các nhà họ Lâm! Đáng không?” Đôi mắt Lâm Dương đỏ như máu, thấp giọng gầm lớn.

 

“Tôi…tôi họ Lâm! Có cái gì mà đáng hay không đáng chứ… Lâm Chí Hằng gian nan mở miệng.

 

“Cho nên nói, ông xác định muốn làm kẻ địch với tôi?” Lâm Dương gầm gừ hỏi, tay kia đã nắm chặt thành nắm đấm đang run rầy mãnh liệt.

 

Anh chỉ muốn nâng nắm đấm lên, hung hăng đập vào đầu Lâm Chí Hằng, cái đầu của Lâm Chí Hằng trong phút chốc sẽ trở thành một trái dưa hấu bị đập nát, trực trời á tiếp phân thành bốn năm mảnh.

 

Đến lúc đó, Lâm Chí Hằng chắc chắn sẽ phải chết, không ai có thể cứu được.

 

Lâm Dương cực kỳ đau khổ!

 

Anh không hề muốn giết chết người này!

 

Nhưng nhĩ đến người này lại vì nhà họ Lâm mà liều mạng, trong lòng anh lại trào ra niềm oán hận và giận dữ vô cùng.

 

Một gia tộc như vậy… xứng đáng đề ông ta di liều mạng sao? š Căn bản không xứng đáng!

 

Sâu trong đáy mắt Lâm Dương là thù hận!

 

Anh tin rằng, bản thân mình đã sắp không kiềm chế nồi nữa rồi!

 

Anh không phải là không cho Lâm Chí Hằng cơ hội! Mà là Lâm Chí Hằng lựa chọn từ bỏ.

 

Toàn thân Lâm Dương đều đang khẽ run rầy, nắm đấm là run rầy mãnh liệt nhất.

 

Rõ ràng toàn thân đều là ý muốn giết người, lại trước sau vẫn không xuống tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.