Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1388:




Chương 1388:





Lâm Huy tức đến nỗi toàn thân run rẩy, dứt khoát buông bỏ tất cả, hét lớn trước mặt tất cả mọi người: “Các vị, người này ngông cuồng như vậy! Vốn dĩ không có thành ý hợp tác gì cả! Mọi người còn ở lại đây làm gì?





Nếu như mọi người có ai xem trọng Lâm Huy tôi, vậy thì bây giờ cùng tôi đi ra ngoài! Tôi tin rằng, không có Dương Hoa của cậu ta, chúng †a vẫn có thể lên như diều gặp gió! Sự nghiệp ngày càng đi lên! Tôi bảo đảm có thể cho mọi người một dự án tốt hơn! Các vị, các vị thấy như thế nào?”





Lời vừa nói ra, mọi người ở đó đều cực kì kinh ngạc, sững sờ nhìn nhau!





Lâm Huy đây là đối đầu với Lâm Dương rồi! Ép tất cả mọi người có mặt ở đó phải đưa ra lựa chọn!





Chọn Lâm Dương! Hay là chọn Lâm Huy đây!





Mọi người đều cực kì băn khoăn, không ai dám lên tiếng nói gì cả.





Lâm Huy cảm thấy mình không còn mặt mũi gì, nghiến răng nói lớn: “Được thôi, xem ra mặt mũi của Lâm Huy tôi cũng chỉ có như thế thôi! Nếu đã như vậy, vậy được, Lâm Huy chào tạm biệt mọi người, nhưng mà chuyện này tôi nhất định sẽ ghi nhớ! Hi vọng rằng sau này chúng ta vẫn có thể hợp tác vui vẻ với nhau!”





Lâm Huy nói một cách lạnh lùng, sau đó muốn rời khỏi phòng họp.





“Giám đốc Huy, khoan đãt”





Lúc này, một giọng nói vang lên.





Mọi người đều xôn xao nhìn qua đó, mới phát hiện người đột nhiên đứng dậy lại là Đỗ Chí Cường!





Vô số ánh mắt đổ dồn vào người anh.





Chỉ thấy Đỗ Chí Cường đi về hướng Lâm Dương, mở miệng nói: “Chủ tịch Lâm, mọi chuyện đều có nguyên nhân, ngài đối với giám đốc Huy như vậy, nhất định trong đó đã có hiểu lầm gì rồi, bây giờ sự việc trở nên căng thẳng như vậy, đây không phải là điều mà mọi người muốn nhìn thấy, nếu như ngài có gì không hài lòng, có thể trực tiếp nói ra, nếu như là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chủ động xin lỗi ngài, mọi người cũng vì kiếm tiền cả, không cần thiết phải khiến mọi việc trở nên như vậy…”





“Vậy sao? Vậy nếu như không phải lỗi của các anh thì sao?” Lâm Dương nhìn Đỗ Chí Cường, hỏi nhè nhẹ.





“Vậy thì chủ tịch Lâm có chút hiếp người quá đáng rồi, tuy rằng Dương Hoa của ngài trước mắt thực lực hùng hậu, tiếng lành vang xa, nhưng không đồng nghĩa với việc chúng †ôi phải thỏa hiệp với ngài! Chúng tôi cũng có tôn nghiêm đấy! Nếu như chủ tịch Lâm gây chuyện vô cớ, chúng tôi chỉ có thể rời đi trước vậy Đỗ Chí Cường nói chuyện nghiêm túc, sau đó đứng dậy mạnh mẽ.





Hành động này của anh ta, khiến những người khác cũng lần lượt đứng dậy.





Hiển nhiên, họ đều có chung ý nghĩ với Đỗ Chí Cường.





Hành động của chủ tịch Lâm quá vô lễ rồi, đương nhiên họ đều không thể chịu được.





Họ đều không hy vọng thái độ của chủ tịch Lâm ngông cuồng như vậy, cao cao tại thượng như vậy.





Nếu là như vậy, lúc mà phân chia lợi nhuận, họ sợ rằng sẽ không được lợi.





Lâm Huy nhìn thấy vậy, vô cùng vui mừng, ánh mắt nhìn Đỗ Chí Cường cũng tràn đầy sự yêu thích.





“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy!” Lâm Huy gật gật đầu cười lớn, đồng thời nhìn về phía Lâm Dương.





Những lời này của Đỗ Chí Cường, đã kéo theo cảm xúc của tất cả mọi người.





Bây giờ đại đa số đều đứng lên gây áp lực cho chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm cho dù có ngông cuồng như thế nào đi nữa, cũng phải thỏa hiệp rồi chứ?





“Lần này, xem cậu làm sao xử lý đây!





Lâm Huy mỉm cười lạnh lùng.





Mà ngay lúc này, Lâm Dương đột nhiên vẫy vẫy tay lần nữa.





Mã Hải giống như đã sớm chuẩn bị trước vậy, đem một đống tài liệu đẩy lên trên bàn….





Mọi người ở đó đều sững sờ cả….





“Nếu như mọi người muốn đi, tôi cũng không giữ, ai muốn đi, thì qua đây kí luôn thỏa thuận chấm dứt hợp tác đi!” Mặt Lâm Dương không hề có biểu cảm gì.





Thái độ cứng nhắc của Lâm Dương khiến mọi người kinh ngạc.





Bọn họ trợn trừng mắt nhìn Lâm Dương, mỗi một người còn cho rằng bản thân mình nghe nhầm.





Một lúc sau, mọi người gượng gạo nhìn về phía đống giấy tờ nằm trên bục trước mặt Lâm Dương.


CHương 1389:

 

Những bản hủy bỏ hợp đồng ấy…

 

Ai có thể tưởng tượng nổi tâm trạng của bọn họ vào lúc ấy phức tạp như thế nào.

 

“Chủ tịch Lâm, hẳn là có chuẩn bị rồi mới tới à!”

 

Lâm Quý hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói.

 

“Tại sao anh ấy lại làm như vậy hả chủ tịch Lâm, rốt cục thì anh ta… anh ta muốn làm gì ?” Người bên cạnh run rẩy hỏi.

 

Lâm Quý lắc đầu: “Tôi cũng không biết, con người này có phong cách rất khác người, dù là điên hay bị rồ cũng không có ai có thể đoán được suy nghĩ của anh ta. Tập đoàn Dương Hoa có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, chắc chắn không chỉ đơn giản dựa vào y thuật của anh ấy!”

 

“Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm gì đây tổng giám đốc Quý?” Người bên cạnh lại hỏi.

 

Lâm Quý hít một hơi dài, quay người đi về phía Đỗ Chí Cường và những người đang đờ đẫn.

 

“Chủ tịch Lâm, xem ra hôm nay anh gọi chúng tôi đến không phải để bàn bạc về vấn đề hợp tác, mà là đến để làm xấu mặt chúng tôi. Nếu không anh sẽ không chuẩn bị trước những hợp đồng này, đúng không ?”

 

Lâm Quý bước đến trước đám đông, mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào mặt Lâm Dương.

 

Lâm Dương bình tĩnh nhìn hắn và nói: “Đúng vậy, thì sao?”

 

Đám đông xôn xao.

 

“Chủ tịch Lâm, anh quá đáng quá rồi!”

 

“Chúng tôi… chúng tôi đã làm gì xúc phạm đến anh chứ ?”

 

“Hà tất gì anh phải làm như vậy, mọi người sẽ thường xuyên chạm mặt nhau, có cần phải vậy không?”

 

Mọi người đều bàng hoàng và tức giận, càng không có cách nào hiểu nổi.

 

“Người họ Lâm làm bất cứ việc gì đều không cần phải giải thích với bất cứ ai. Nếu như mọi người cảm thấy oan ức, không cam tâm thì hãy qua đó và kí kết với anh ta. Nếu còn muốn tiếp tục hợp tác với tôi, thì ngồi xuống, ngoan ngoãn xem và nghe lời! Rõ chưa?” Lâm Dương lạnh lùng nói.

 

“Anh…”

 

Những người ở đó giận đến run người.

 

“Điên rồi, thật sự là điên mất rồi. Chúng †a đến đây không phải là để hầu hạ tên người họ Lâm này như nô lệt Mọi người nhìn thái độ của hắn lúc nói chuyện đi! Hắn không thành tâm về việc hợp tác với chúng ta một chút nào!”

 

“Cái người này, quá là phi lí điên rồ rồi, ác giả ác báo, trời cao có mắt! Các người cứ chờ mà coi, tập đoàn Dương Hoa sẽ không phát triển nổi đâu!”

 

“Nói đúng lắm, làm kinh doanh thì quan trọng nhất là gì? Ôn hòa thì mới kiếm ra tiền, càng nhiều bạn bè càng có nhiều con đường để đi, nhưng mọi người nhìn xem thái độ của bác sĩ Lâm đi, ha, căn bản là không biết kinh doanh”

 

Mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ, chửi bới nguyền rủa.

 

Chỉ có một nhóm nhỏ ngồi xuống, không nói lời nào.

 

Đây đều là những ông chủ nhỏ và những người mới bắt đầu kinh doanh, bọn họ không có quyền ý kiến.

 

Mặc dù bọn họ cũng rất bất an.

 

“Thưa quý vị, mọi người cứ mạnh dạn kí hợp đồng chấm dứt với Dương Hoa đi. Yên tâm, chúng ta không thể chết nếu như không có tập đoàn Dương Hoa, tôi, Lâm Quý, sẽ dẫn mm dắt mọi người vào “cửa trời”!” Lâm Quý vỗ ngực tự hào nói.

 

Với lời nói của Lâm Quý, mọi người đều cảm thấy phấn khích.

 

“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi sẽ làm theo anh.”

 

“Cái người họ Lâm này không biết tốt xấu, chúng ta mặc kệ hắn đi, bắt đầu từ hôm nay, Hoa Tiêu ta chính thức khai chiến với Dương Hoal”

 

“ Còn tôi, tập đoàn Châu Thị, cũng chính thức tuyên chiến với tập đoàn Dương Hoal”

 

“ Tập đoàn Thạch Thành Liên cũng tuyên chiến với Dương Hoa “ Cả tôi nữa!”

 

Các nhà lãnh đạo của các ngành nghề khác nhau có mặt ở đó lần lượt hét lên, mỗi người đều căm phẫn bước tới, kí tên và nói những lời lẽ thù ghét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.