Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1290:




Chương 1290:

 

“Chết tiệt! Thằng giặc mi lại dùng ám khí gì đấy?”

 

Người Kỳ Lân Môn giận tím mặt.

 

Lâm Dương lắc đầu: “Tôi không dùng ám khí, chẳng qua do nội thương của ông ta phát tác mà thôi!”

 

“Nội thương?” Một trưởng lão ngạc nhiên.

 

“Không tồi, xét thấy tình hình trước mắt của chưởng môn các người vô cùng không ổn, tôi sẽ không ra tay nữa, dù sao ông ta cũng chẳng còn sống được bao lâu!” Lâm Dương nói.

 

Lời này vừa nói ra lập tức dọa sợ tất cả mọi người đang có mặt.

 

Ngay cả trên mặt chưởng môn Kỳ Lân Môn cũng tràn đầy vẻ khó tin.

 

“Cậu nói linh ta linh tỉnh cái gì đấy? Gậu muốn chết sao? Hừ, họ Lâm kia, cậu đừng có ăn nói bậy bạ ở đây! Bây giờ bản chưởng môn có thể gặt cái đầu trên cổ cậu xuống đấy!”

 

Chưởng môn Kỳ Lân Môn tất nhiên không chịu thừa nhận, phẫn nộ khẽ gào lên, còn định ra tay tiếp.

 

Lâm Dương lại lắc đầu.

 

“Vậy tôi hỏi ông, xương sườn thứ ba của ông có phải đang âm ỉ đau hay không?”

 

“Thì sao? Chúng ta đánh nhau, trên người đau đớn một chút không phải rất bình thường à?”

 

“Nhưng tôi không hề đánh tới vị trí đó của ông, hơn nữa chỗ khớp xương trên tứ chỉ và cổ họng của ông đều đã có cảm giác đau nhức. Ngoại trừ điều này, mạch máu trong cơ thể ông đang cuồn cuộn, bây giờ ông nhất định không thể ngăn cản dòng máu bộc phát trong cơ thể.

 

Nếu ông không áp chế nổi, nhất định sẽ nổ tan xác mà chết. Chưởng môn đại nhân, trạng thái bệnh này có phải do chúng ta đánh nhau mà gây ra hay không, hẳn là ông rõ hơn tôi nhiều, đúng không?” Lâm Dương chậm rãi nói.

 

Chưởng môn Kỳ Lân Môn nghe xong, sắc mặt lập tức vô cùng khó nhìn.

 

“Cậu… vì sao cậu biết?” Ông ta nghiến răng hỏi.

 

“Bởi vì tôi cũng nắm rõ về Kỳ Lân Biến, cũng biết được di chứng của Kỳ Lân Biến đáng sợ đến mức nào!” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Kiến thức cơ bản của Kỳ Lân Biến cơ bản đều dựa trên xao động giữa gân mạch và khí mạch mà sinh ra khí lực, nhưng điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mạch máu.

 

Tôi tưởng khi tu luyện Kỳ Lân Biến ông chắc chắn đã từng ít nhất một lần bị thương nặng vì vỡ mạch máu! Hiện tại máu trong cơ thể ông đã sôi trào đến cực hạn, ông còn tiếp tục chém giết thì chắc chắn sẽ phải chết không hề nghỉ ngời”

 

Chưởng môn Kỳ Lân Môn há miệng, không nói nữa.

 

Chỉ nghe Lâm Dương nói tiếp: “Chỉ e là chưởng môn tiền nhiệm của Kỳ Lân Môn không phải trong lúc vô tình đã làm lạc mất Kỳ Lân Biến, mà vì chưởng môn tiền nhiệm đã cố tình giấu đi Kỳ Lân Biến, bởi ông ấy biết thứ gọi là võ học tối cao này có di chứng đáng sợ đến mức nào! Ông ấy không muốn hại người Kỳ Lân Môn cho nên mới giấu kín đi, nhưng Kỳ Lân Biến vẫn bị ông tìm được và tu luyện!”

 

“Chưởng môn Kỳ Lân Môn, tôi không phải đang nói phóng đại đâu! Hiện tại di chứng ăn mòn của Kỳ Lân Biến với ông đã khiến cơ thể ông bị đe dọa vô cùng nguy hiểm. Nói thẳng ra, bệnh tình của ông đã nguy kịch, nếu không kịp thời chữa trị, chắc chắn ông sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Vì vậy tôi kiến nghị ông không nên tiếp tục đấu với tôi. Ông vẫn nên ngẫm nghĩ làm thế nào để giữ mạng đi.”

 

Mọi người trong Kỳ Lân Môn đều biến sắc.

 

“Nói năng bậy bạ! Quả thực là nói năng bậy bại”

 

Chưởng môn Kỳ Lân Môn Biến nổi giận đùng đùng quát: “Nếu đã như thế, cậu cũng tu luyện Kỳ Lân Biến! Vậy thì hiện tại chẳng phải cậu cũng không còn sống được bao lâu nữa ư?”

 

“Tôi đã chữa trị hết rồi!” Lâm Dương phản bác thẳng.

 

… Chưởng môn Kỳ Lân Môn ngậm miệng lại.

 

“Chưởng môn đại nhân hình như vẫn chưa phân biệt rõ được thân phận của tôi nhỉ? Tôi là ai? Tôi là bác sĩ Đông y giỏi nhất trong nước! Tôi được vô số người tôn sùng thành thần y, một cái di chứng nhỏ như con kiến thế này ông nghĩ có thể làm khó được tôi sao?” Lâm Dương khế cười.

 

“Cậu…” Chưởng môn Kỳ Lân Môn đỏ mặt tía tai.

 

Sắc mặt người Kỳ Lân Môn xung quanh cũng trở nên không thể tin nổi.

 

“Bác sĩ Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Chưởng môn Kỳ Lân Môn giờ phút này đã cùng đường, hiện giờ đánh tiếp chưa chắc đánh lại được, mà cắn răng đấu tiếp, đúng thật mình không thể chiếm được lợi, ngoại trừ chịu thua, dường như cũng không còn lựa chọn nào khác tốt hơn…

 

“Chúng tôi chỉ muốn rời khỏi Kỳ Lân Môn!”

 

“Cậu cảm thấy mình có thể bình an ra khỏi đây sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.