Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1281: Chương 1280






Không lâu sau, hơn một trăm tên đệ tử Kỳ Lân Môn bao quanh Lâm Dương lập tức hóa thành những pho tượng.
Những người còn lại ngẩn ngơ nhìn cảnh này, đồng thời cũng sợ tới mức không dám bước lên.
“Phó chưởng môn, bọn họ… bọn họ bị làm sao vậy?”
“Bác sĩ Lâm kia điểm huyệt bọn họ sao?”
Có đệ tử run rẩy hỏi.
“Không sai, bọn họ chỉ bị bác sĩ Lâm điểm huyệt mà thôi.
Mọi người đừng sợ, lên, cùng nhau xông lên!” Lưu Quyền hét to.
Có được sự cổ vũ của ông ta, mọi người tất nhiên đều tin sái cổ.
Đang trong lúc mọi người muốn phát động đợt tiến công thứ hai thì…
Âm! Ầm! Bịch! Bịch…
Tiếng nổ oanh tạc kỳ dị vang lên trong không khí.
Nhìn lại, cơ thể đám đệ tử Kỳ Lân Môn đang cứng đơ như tượng đá đột nhiên động đậy, dòng khí quanh thân đồng thời nổ tung, vụ nổ đánh sâu vào cơ thể đang lay động của bọn họ.

Sau đó hơn trăm người bị nổ bay ra ngoài, một đám người máu thịt lẫn lộn, nằm vật trên đất, ngay cả sức lực kêu rên cũng chẳng còn.
“hả?”
Các đệ tử còn lại bị dọa đến váng đầu.
Lưu Vô Hằng và Lệ Vô Cực đều không thể tưởng tượng ra cảnh này…
“Phó chưởng môn, không phải ông nói…
ông nói đây chỉ là điểm huyệt sao? Bọn họ…
bọn họ bị làm sao vậy?”
“Tôi không muốn chết! Tôi không muốn giống như bọn họ đâu!”
“Không… không đánh được… chúng ta không phải đối thủ!”
Các đệ tử nơm nớp lo sợ, liên tục lùi về phía sau.
“Đây là uy lực của Kỳ Lân Biến sao?” Lệ Vô Cực nỉ non.
“Không được phép lui về sau! Lên! Tiếp tục lên cho tôi! Các người là đồ vô dụng! Tên đó chỉ có một mình! Các người sợ cái gì? Tất cả lên hết cho tôi!” Lưu Quyền gào rú, vẻ mặt nghiêm khắc.
Nhưng các đệ tử đều bị dọa sợ vỡ mật, nào có ai dám đi lên.
“Lưu Quyền, ông thân là phó chưởng môn, vì sao không tự lên mà lại để đệ tử tới chịu chết? Thế nào? Các người là người Kỳ Lân Môn hay là nước Kỳ Lân? Những đệ tử này rốt cuộc là tới Kỳ Lân Môn của ông học võ hay là làm kẻ hầu người hạ? Đến bán mạng cho ông?” Lâm Dương cười nói.

Một lời này đâm thẳng vào trái tim các đệ tử.
Mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt, có thể nhìn thấy được sự sợ hãi và bất mãn trong mắt đối phương.
Đúng vậy.
Dựa vào cái gì mà phải đi chịu chết?
Bọn họ không phải chiến sĩ, cũng không phải người hầu, bọn họ chỉ là đệ tử mà thôi.
Lưu Quyền nhìn thấy vẻ mặt do dự của các đệ tử, biết nếu tiếp tục ép đám người này ra tay với Lâm Dương, chỉ sợ sẽ càng tạo nên hậu quả nghiêm trọng.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước lên trước.
“Ba!” Lưu Vô Hằng nhỏ giọng gọi.
“Tôi thân là phó chưởng môn, không thể khiến người ta khinh thường! Nếu cậu đã nói như vậy, tôi há có thể thờ ơ? Tất cả lùi hết ra đi, để phó chưởng môn tôi tới xử lý kẻ trộm này!” Lưu Quyền quát.
Các đệ tử lập tức tản ra, quây thành một vòng tròn.
“Bác sĩ Lâm, Lưu Quyền thân là phó chưởng môn Kỳ Lân Môn, năng lực xuất sắc, thủ đoạn cực kỳ cao thâm, anh nhất định phải cẩn thận!” Lệ Vô Cực trầm giọng nói.
‘Ừm’ Lâm Dương gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.