Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1219: Chương 1218






“Haha, đừng hiểu lầm tôi, bác sĩ Lâm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ nghĩ rằng nếu bác sĩ Lâm quan tâm đến Huyền Mi, nhà họ Lương của chúng tôi rất sẵn lòng gả con bé cho cậu!” Lương Hồ Khiếu mỉm cười.
Những người trong nhà họ Lương ở đấy khẽ nổi lên tâm tư .
Nếu được như vậy thì quả là một điều tuyệt vời đối với gia đình họ Lương .
Bác sĩ Lâm có thể nói là người tài trời sinh.
Y thuật của anh ấy là độc nhất vô nhị, võ thuật của anh ấy cũng là hơn người.
Cộng với thân phận là Thiên Kiêu, Chủ tịch Tập đoàn Dương Hoa, người sáng lập ra Học viện phái Nam y…
Một loạt thân phận này đủ để kéo cả nhà họ Lương lên hàng ngũ các gia tộc đứng đầu!
Nhiều người đã phấn khích.
Nhưng Lâm Dương lắc đầu.
“Tình cảm của tôi dành cho Huyền Mi chỉ là quan hệ anh em cơ bản và không có bất cứ thứ tình cảm nam nữ nào xen giữa.
Đừng hiểu lầm tôi.
Ngoài ra, tôi đến đây không phải để nói chuyện tạo quan hệ với nhà họ Lương của ông.
Tôi chỉ muốn hỏi chuyện của em gái tôi.

Lương Hồ Khiếu, tôi không phải đồ ngốc.
Lệ Vô Cực đang nhắm vào tôi, Huyền Mi chắc chắn biết rằng cho dù cô ấy có tự sát, Lệ Vô Cực cũng không thể ngừng giao chiến với tôi, vì vậy cô ấy không thể vì chuyện này mà nhảy sông được! Phải có lý do khác”.
“Cậu cho rằng có chuyện gì xảy ra với Huyền Mi, chẳng lẽ là do người nhà họ Lương của tôi?” Lương Hồ Khiếu hỏi ngược lại.
“Tại sao Huyền Mi lại xuất viện?”
“Có thể cô ấy cảm thấy rằng môi trường bệnh viện không phù hợp và cô ấy muốn nghỉ ngơi ở nhà.”
“Nhưng những gì tôi nghe được là Lương Khánh Tùng đã đến bệnh viện và buộc cô ấy phải xuất viện!”
“Ồ? Khánh Tùng… có chuyện như vậy sao?” Lương Hồ Khiếu quay đầu lại.
“Anh cả, dù sao tôi cũng là người lớn trong nhà, quan tâm đến bọn trẻ, đến bệnh viện thăm Huyền Mi.
Vậy đó, muốn xuất viện hay không là tùy con bé.
Tôi không phải bác sĩ.
Làm sao có thể ép nó xuất viện được?”
Lương Khánh Tùng lắc đầu, không thừa nhận.
“Cậu Lâm, cậu thấy đấy…” Lương Hồ Khiếu nhìn Lâm Dương cười.
Lương Khánh Tùng không chịu thừa nhận, Lâm Dương cũng không thể bắt ông ta thừa nhận.
Nhưng Lâm Dương đã đoán ra được điều này từ lâu.
Anh lấy điện thoại ra, đưa cho Huỳnh Lam bên cạnh.
Huỳnh Lam lập tức tìm một đoạn video bên trong, đưa cho Lương Hồ Khiếu xem.
Lương Hồ Khiếu nhìn một cái, lông mày của ông ta chợt cau lại.
Hình ảnh trong video là một vụ tai nạn giao thông.
Mà tai nạn giao thông này chính xác là vụ giao thông của bác sĩ họ Triệu…
“Cậu ấy là học trò của tôi, biển số xe…là xe của nhà họ Lương ?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Tôi nghĩ nên để cảnh sát điều tra.”
Lương Hồ Khiếu nói.
“Lương Hồ Khiếu, điều tôi không thích nhất là nói chuyện với mọi người về bằng chứng, bởi vì tôi không nghĩ nó cần thiết! Tại sao ông phải dựa vào lời nói của mình để giải quyết những việc có thể giải quyết bằng vũ lực? Tôi không ở đây để đối chất với ông, tôi ở đây để đòi công bằng, các ông hãy cho tôi một lời giải thích, nếu không, chúng ta không cần thiết ngồi đây uống trà!” Lâm Dương đứng lên nói.
“Cậu Lâm! Cậu quá kiêu ngạo rồi! Đây là nhà họ Lương !” Lương Khánh Tùng tức giận đập bàn.
“Nhà họ Lương ?” Lâm Dương quay đầu khịt mũi, “Là cái gì vậy?
“Cậu!!”
Người nhà họ Lương vô cùng tức giận, tất cả đều đứng lên nhìn chằm chằm Lâm Dương.
“Bình tĩnh đi!”
Lương Hồ Khiếu giơ tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Lúc này mọi người mới tạm hòa hoãn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.