Chàng Rể Ma Giới

Chương 242: Khảo nghiệm lớn nhất




Sau lần dã ngoại, Cơ Á tiếp tục đê điều, cũng không trêu chọc Trần Duệ nữa, mà tiểu la lỵ sau khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ mọi chuyện, còn về những người khác, Trần Duệ cũng không để ý được nhiều như vậy. Bởi vì ba ngày sau hôm đó, sau khi đi thị sát quân doanh về, hắn đột nhiên hôn mê.
Athena không khỏi kinh ngạc, lập tức đưa hắn về thực nghiệm thất. Việc này kinh động cả Aldas đại sư đang bế quan thí nghiệm hắc sắc dược thủy, tình trạng trước mắt của Trần Duệ vô cùng không ổn, sinh mạng hoạt động hạ thấp đến điểm thấp nhất, chỉ còn nhịp tim đập cùng hô hấp nhỏ yếu, phảng phất như người chết. Ám tinh linh dược tề đại sư thử nhiều loại dược vật, thậm chí phối chế dược thủy đánh thức nhưng đều vô hiệu.
Sau đó, Pagliuca kịp thời chạy đến, sau khi cẩn thận quan sát Trần Duệ, cuối cùng nêu ra kết luận: nhất định là kỳ phát tác sau khi hấp thu linh hồn lực của Glorfin đã đến, đây là một khảo nghiệm nghiêm khắc, mà chỉ có thể dựa vào Trần Duệ, không một ngoại lực cùng dược vật gì có tác dụng.
Nếu như vượt qua ải này, thì có thể phá kén trọng sinh, nếu như không vượt qua được, ý thức sẽ bị xóa bỏ, biến thành một quái vật chỉ biết nghe theo bản năng.
Athena biết đến khảo nghiệm này của Trần Duệ, nên không khỏi lo sợ cho hắn, hiện tại đúng như Pagliuca nói, là thành là bại, tất cả chỉ có thể dựa vào Trần Duệ.
Mejia sau khi nghe được tin này cũng tới thực nghiệm thất, nhìn vào Trần Duệ đang hôn mê cùng Athena và Alice tròng mắt phiếm hồng bên cạnh: "Tại sao lại như vậy, có phải là bị người hạ độc hoặc ám sát không?".
Athena xoa xoa mặt, lắc đầu nói: "Aldas đại sư đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng đều không thể đánh thức, mà bộ dáng hiện tại của hắn giống như hắn từng nói với ta, truyền thừa đại tông sư sẽ phát sinh nguy hiểm, hiện tại chỉ có thể trông chờ vận khí của hắn".
Mejia không khỏi chấn động nhớ đến câu nói của người kia: "Còn cần xem vận khí của ta như nào, nếu vận khí không tốt công chúa có thể tiết kiệm được tiền lương trị an quan rồi đấy".
Nhưng mà nói xong câu này, người này còn bàn giao lại một loạt sự tình Ám Nguyệt thành, phảng phất như là có dự cảm điều gì đó sẽ đến, như là bàn giao hậu sự vậy…
"Athena, ngươi mang Alice ra ngoài được không?".
Yêu cầu này của Mejia có điểm khác thường nhưng hiện tại tâm tình của Alice cùng Athena đều rất trầm trọng, nên không nghĩ được gì nhiều.
Trong gian phòng, chỉ còn lại Mejia cùng Trần Duệ. Chuẩn xác mà nói là một nữ tử mỹ lệ cùng một nam tử hôn mê.
Trước kia, Trần Duệ không chỉ một lần nói đến nguy hiểm của đại tông sư truyền thừa, nhưng mỗi lần hắn đều bình an vượt qua, cho nên Mejia có chút không quan tâm đến tính nguy hiểm này, nay tận mắt thấy bộ dáng hôn mê của Trần Duệ, thêm vào dự cảm chẳng lành trong lòng, tâm tình nàng trở nên vô cùng trầm trọng.
Những khung cảnh từ khi gặp nhân loại này lần lượt trôi, có những cảnh trôi rất chậm, ví như điệu nhảy Vanse kia vậy… Bất tri bất giác, nàng đã sinh ra cảm giác ỷ lại với nam nhân này, không chỉ là phương diện chính vụ mưu lược, càng nhiều là một chút tình cảm không rõ ràng. Không biết từ lúc nào, gương mặt cười đáng ghét kia đã khắc sâu trong lòng nàng, đặc biệt là những từ ngữ phá phận làm nàng tức giận, hoặc là xấu hổ, nhưng hiện tại có thể vĩnh viễn không được thấy, không được nghe nữa rồi, cái gì mất đi rồi mới thấy đáng quý.
Tâm lý trống trải, cảm giác rất khó chịu a! Nếu như không thể nào vượt qua, sẽ vĩnh viễn không được thấy nụ cười mỉm đáng ghét kia nữa sao? Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt trên má nàng, băng dù thế nào thì vẫn là từ nước…
Tí tách, thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong gian phòng. Mejia đưa tay lau mặt nhìn vào giọt nước mắt óng ánh mà có chút thất thần.
"Ta, Mejia Lucifer, mệnh lệnh ngươi nhất định phải sống sót" Ngừng lại rất lâu, chỉ có một câu cứng ngắc này.
Sống sót, còn có rất nhiều việc, chí ít còn có điệu nhảy kia, còn có ba chữ, còn có,… rất nhiều rất nhiều. Óng ánh quanh đôi mắt mỹ lệ tử sắc đã bị lực lượng ngưng tụ thành băng hàn, đôi mắt mỹ lệ kia nhìn thật sâu nam tử hôn mê, Mejia cũng không tiếp tục lưu lại, xoay người rời đi.
Tin tức trị an quan Trần Duệ đột nhiên bị hôn mê nhanh chóng lan truyền, trong thành không khỏi ồn ào huyên náo, Mejia nhanh chóng hạ lệnh Athena tạm thế chức trị an quan. Có không ít người vốn đố kỵ bất mãn cực điểm với vị nhân loại trị an quan đầy may mắn này, sau thêm vào tin nữ nhi của đệ nhất tướng quân đế quốc chung tình với nhân loại này làm vô số người đau lòng không thôi. Athena tiểu thư, dù là trị an quan Alan cũng không giành được trái tim nàng, vì sao một nhân loại không chút lực lượng lại được? Càng bất hạnh là, Alan sau khi bị Sergei giết, Sergei cũng bị khiển trách quay về đế đô, hiện nhân loại trị an quan có chút gần Athena lại bị trúng chiêu gần kề tử vong.
Những kẻ bất lương lập tức phác thảo một câu chuyện thê mỹ, chí ít chuyện hai đời trị an quan cùng nữ nhi đệ nhất tướng quân đã lan truyền khắp thành. Không nhàn rỗi như nhân sĩ trong thành, những điệp viên ngầm quan sát Ám Nguyệt thành ngay lập tức truyền tin tình báo này ra ngoài.
Xích U lãnh địa không nghi ngờ được đến tin tình báo nhanh nhất, nam tử nào đó không khỏi mỉm cười. Điều này rất tốt, không cần chính mình động thủ, chẳng qua kế hoạch của vị minh hữu lâm thời chỉ sợ phải cải biến.
Đế đô cũng rất nhanh nhận được tình báo, vị quý phụ mỹ lệ cao quý kia cười càng thêm vũ mị, "hạt giống" ngày đó gieo xuống cuối cùng cũng nảy mầm, chỉ đáng tiếc cho một nhân tài không biết thời thế.
Trần Duệ đối với những tin tức này hoàn toàn không biết, chỉ là trong lúc tâm ma không xuất hiện, hắn có thể ngẫu nhiên nghe được tin tức xung quanh, bao gồm cả câu "mệnh lệnh" của Mejia.
Tình huống lúc này của hắn rất kỳ quái, siêu cấp hệ thống, hằng tinh, tinh thần điện đều biến mất. Chỉ có một khoảng hư vô!
Trong hư vô, huyễn cảnh liên tục nảy sinh, Trần Duệ hiện tại đã có kinh nghiệm đối kháng cùng tâm ma, nhưng khác với trước kia, mỗi khi hắn phá vỡ huyễn cảnh đánh vỡ tâm ma, lại chỉ quay về khoảng hư vô, rồi huyễn tượng lại bắt đầu. Giống như ác mộng liên miên không dứt, dù tâm chí Trần Duệ kiên cường, nhưng dưới huyễn cảnh vô cùng vô tận, hắn cũng bắt đầu dần cảm thấy mơ hồ.
Đây là một bảo tàng khổng lồ, xung quanh là tài bảo xếp thành từng chồng, còn lớn hơn trăm lần bảo tàng của Pagliuca, dưới chân Trần Duệ ngổn ngang thi thể, đối diện chính là Lomond, Delia cùng Pagliuca.
Lực lượng của Trần Duệ lúc này đã vô cùng cường đại, dù là Pagliuca có được lĩnh vực cũng không phải đối thủ.
"Dám đánh lén ta? Những bảo tàng này đều là của ta!" Hắn đầy âm trầm nói, ngoài miệng không tự chủ được nói, trường đao trong tay còn liên tục huy động, đám người Pagliuca theo đó dồn dập bỏ mạng.
Trần Duệ nhìn vào thi thể của đồng bọn cùng bằng hữu, thân thể không khỏi run rẩy, "keng" một tiếng, trường đao rời tay, hai đầu gối ngã quỵ, hai tay căng lên, miệng không ngừng thở dốc: đây là ta làm? Ta giết Pagliuca, Lomond, …
Trong thế giới này, cộng sinh khế ước tựa như mất đi tác dụng, nhưng đây còn không phải trọng điểm.
Trần Duệ đột nhiên phản ứng, quát to: "Tu la! Lăn ra đây, ta biết ngươi ở đây!".
Tiếng cười dần vang lên, trong vụ khí mờ nhạt, một bóng người nhàn nhạt dần ngưng lại, chính là bộ dáng Trần Duệ, chỉ là hai mắt màu hồng.
"Cảm giác tự tay giết chết đồng bọn như thế nào?" Tu la âm trầm cười nói: "Chỉ cần ngươi giết ta, bảo tàng này là của ngươi". Nguồn truyện: Truyện FULL
"Không được dùng những huyễn cảnh này lừa gạt ta!" Trần Duệ thở hổn hển, quát to: "Chỉ cần giết ngươi, những huyễn cảnh này sẽ tan biến!".
"Dù có giết ta, chuyện ngươi giết chết đồng bọn cũng không thể thay đổi" Tu la cười đầy khinh miệt đáp lại.
"Ngươi giết ta, chỉ là trốn tránh, không dám đối diện mà thôi, kỳ thực đó mới là bản chất thật của ngươi!" Tu la cười lạnh nói: "Ngươi đang sợ hãi! Ngươi muốn che dấu bản năng tham lam của mình!".
"Dừng lại" Trần Duệ rống giận, một viêm long gầm gào đánh ra, phá vỡ vòng phòng hộ của tu la, nuốt lấy hắn. Tu la ngã xuống đất đã gần chết, nhưng vẫn cười.
"Giết ta, vẫn không thay đổi được ngươi đang trốn tránh, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta! Ngươi chính là tu la!".
Thanh âm của tu la dần bay xa, nhưng Trần Duệ vừa thắng lợi không có chút vui mừng nào, đầu đổ mồ hôi, thở dốc liên tục, lúc này gương mặt tu la ẩn sâu trong sương mù lại dần hiện ra, xảo diệu chính là đối diện với mặt Trần Duệ.
Trần Duệ không khỏi nghi hoặc, gương mặt tà ác kia là chính mình sao?
"Ngươi giết ta kỳ thực là trốn tránh! Ta chính là ngươi!".
"Ngươi là ta, ta là ngươi!"
"Ngươi chính là tu la!".
Trần Duệ thống khổ ôm đầu, phát ra tiếng kêu thảm, từng huyễn cảnh quỷ dị, dục niệm, ác niệm, sát niệm vô cùng vô tận xuất hiện.
Những tu la lần lượt bị tiêu diệt đều hưng phấn cười loạn.
"Là như vậy, căm hận đi! Phẫn nộ đi!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.