Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 996:




Chương 996:

Sức lực toàn thân cũng không thể hồi phục lại.

Diệp Phi cũng không chậm trễ, tiếp tục đến gần Mộ Dung Phi Hùng.

“Vù!” mặc dù Mộ Dung Phi Hùng bị tửu sắc đào rỗng nhưng tồn tại trong giới võ thuật nhiều năm anh ta ít nhiều vẫn có chút căn bản.

Thân thể hắn vừa lùi lại thì ống tay áo bên phía tay trái đã có nhiều hơn một thanh kiếm, trực tiếp đâm thẳng vào Diệp Phi.

Diệp Phi thong dong tránh đi, sau đó xoay eo đá một cước mạnh trúng lồng ngực Mộ Dung Phi Hùng.

Vừa nhanh vừa mạnh.

Con ngươi của bọn người Cung Tố Cầm co rút lại như cây kim! Mộ Dung Phi Hùng biến sắc, đưa thanh kiếm lên chắn ngang.

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn, Diệp Phi đánh vào tay đang cầm kiếm của anh ta, sau đó đánh vào thân thể anh ta.

Lòng bàn tay của Mộ Dung Phi Hùng đau xót, sau đó chỗ xương sườn cũng trở nên đau đớn.

Bị thương nặng.

“A!” Khóe miệng Mộ Dung Phi Hùng chảy máu lùi mạnh về sau, nhưng Diệp Phi càng nhanh hơn anh ta, dùng tốc độ kinh người áp đảo Mộ Dung Phi Hùng.

Lao đến như một cây kiếm vừa rút khỏi vỏ, vừa bén vừa sắc.

Tất cả người xem đều mở to mắt nhìn, Cung Tố Cầm theo bản năng hô to một tiếng: “Cậu chủ, cẩn thận”

“Vèol”

Mộ Dung Phi Hùng thấy Diệp Phi áp sát lần hai, ánh mắt lập tức sắc bén, dịch chân lùi liên tiếp sáu bước, sau đó trở tay sờ khẩu súng dắt ở lưng quần.

“Răng rắc…” Không chờ anh ta mở chốt bóp cò, Diệp Phi liền giữ chặt cổ tay anh ta, không chút nể nang vặn một cái.

“Răng rắc!”

Một tiếng giòn vang, tay trái Mộ Dung Phi Hùng cũng bị Diệp Phi vặn gãy, súng lục rơi bịch một tiếng xuống đất.

“A!” Mộ Dung Phi Hùng đơ ra một giây, cuồng lắc đầu, mặt mũi vặn vẹo, như kẻ đi đau đớn rên rỉ, điên lên cơn.

Một bàn tay đang lành lạnh, bị vặn gãy biến dạng như này thì dù là tâm lý hay cơ thể không thể chịu nổi.

“A!” Nhìn thấy một người đang trong tình trạng điên cuồng, không ít nam nữ sợ tới mức láo nháo lui về sau.

Không ít khách nữ vô cùng khó coi, cũng vô cùng uất nghẹn, vốn định xem Diệp Phi chịu ngược thê thảm, kết quả người bị thương nặng lại là Mộ Dung Phi Hùng.

Bị đánh một cú rõ mạnh, lại không thể chống đỡ khiến các cô rất khó chịu, cũng khiến họ càng ghét cay ghét đắng Diệp Phi.

“Chịu một đòn nữa đi”

Trong mắt Diệp Phi không hề vương vấn chút tình cảm nào, một quyền xé gió! Vẻ mặt Mộ Dung Phi Hùng tuyệt vọng: “Không!”

“Dừng tay” Ông lão mũi ưng biến đổi sắc mặt, lao nhao bắt Diệp Phi dừng tay.

Nhưng không đợi họ đuổi đến ngăn cản, Diệp Phi đã đánh một đòn trúng Mộ Dung Phi Hùng.

Nhưng Mộ Dung Phi Hùng cũng lợi hại, đứng trước sống chết, khẽ né người tránh được đòn trí mạng vào tim.

“Răng rắc!”

Xương vai vỡ vụn.

Mộ Dung Phi Hùng hét lên một tiếng thảm thiết ngã xuống, va mạnh vào bàn trà.

Mặt đất hỗn loạn.

Mộ Dung Phi Hùng nhổ một ngụm máu lớn, lăn từ trên bàn xuống đất, Diệp Phi đứng trước mặt anh ta, một chân dẫm lên cổ Mộ Dung Phi Hùng: “Sao? Mày muốn tao tới giết mày, tao đã tới… Bây giờ, mày đã chuẩn bị xong để chết chưa?”

Ánh mắt anh thờ ơ nhìn tên đáng chết này.

“Dừng tay!”

“Dừng tay!”

Lúc này, đệ tử Chấp Pháp Đường duy nhất còn sót lại cầm vũ khí vọt tới.

Ông lão mũi ưng cũng giấy giụa đứng dậy.

Cung Tố Cầm theo bản năng nhìn xung quanh cửa, phát hiện đệ tử của Chấp Pháp Đường đã bị Độc Cô Thương giết sạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.