Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 995:




Chương 995:

Tiếng nói vừa dứt, đám người cả nam lẫn nữ mười mấy người lại cười càng to hơn, giễu cợt Diệp Phi không biết trời cao đất dày, không có bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân mà lại †o mồm.

Kết quả là không những không cứu được Vương Thi Viện đi mà lại còn phải uống nước tắm của cô ấy và người đàn ông khác. Đối với một người đàn ông thì loại sỉ nhục này đã là lớn nhất rồi.

Diệp Phi chắp hai tay sau lưng tiến lên: “Vừa rồi, tôi không nói chuyện là để báo cho Mộ Dung Tam Thiên một tiếng.

Chuẩn bị cho mày một cõ quan tài”

“Thằng khốn, ai cho mày lá gan lớn như vậy hả?”

Mộ Dung Phi Hùng ra lệnh: “Người đâu, đánh tên vô dụng này cho tao.”

Bảy tám thanh niên trong phòng gào lên tức giận tiến đến.

Diệp Phi cũng không nói lời thừa thãi, nhấc chân đá bay toàn bộ đám người.

Thân thể bọn họ giống như những trái bóng cao su bắn ra bốn phía, nếu không thì cũng nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích.

Cú đá này của Diệp Phi sử dụng tất cả sức lực, trực tiếp đá nát lục phủ ngũ tạng của bọn họ, làm cho mấy tên tiếp tay cho kẻ xấu làm chuyện ác này chết hết.

“Cũng có chút bản lĩnh đó”

Mộ Dung Phi Hùng không để tâm cười lạnh một tiếng: “Lão Tân, dạy giỗ hắn ta một chút đi, không cần đánh chết”

Vừa dứt lời, một người đàn ông mũi diều hâu từ góc vọt ra.

Hắn ta tung ra một quyền kinh người với Diệp Phi.

Sử dụng chín phần công lực.

Hắn ta muốn giết một người để đe trăm người, muốn để cho mọi người biết: kẻ mạo phạm Mộ Dung Phi Hùng sẽ chết!

“Vù!” Nắm tay đầy sát khí bắn ra bốn phía, động lực đột nhiên bùng nổ, kinh hoàng như nước lũ đang trút xuống.

Vài cô gái xinh đẹp lùi ra phía sau một bước, vẻ mặt hả hê nhìn Diệp Phi, họ cảm thấy Diệp Phi có lẽ không chết cũng sẽ bị thương nặng.

“Quá yếu!”

Ai biết, mí mắt Diệp Phi cũng không thèm chớp, lạnh lùng phun ra mấy chữ, sau đó cũng đấm ra một quyền.

Nắm đấm như gió.

Trong mấy chục con mắt đang quan sát, Diệp Phi đấm một phát vào nắm đấm của tên mũi diều hâu.

“Am Nắm đấm đụng vào nhau, một tiếng nổ vang lên.

Sức mạnh của Diệp Phi xuyên thấu qua cơ thể xuất ra, vải trên cánh tay áo của gã đàn ông mũi diều hâu kia rách vụn, các đốt ngón tay trên nắm đấm bị gấy, cánh tay trở nên tê dại.

“A” sau đó,người đàn ông kia kêu lên một tiếng thảm thiết, không trụ được ngã bay ra ngoài, va vào mấy người nữa ngã nhào ra đất.

Mồ hôi túa ra như mưa.

Tàn phế rồi!

“A!”

“Sao lại có thể như thế được?”

“Chuyện gì đang xảy ra đây?”

“Quả đấm của anh ta sao lại có thể khủng khiếp như vậy chứ? Không phải là anh ta đã tàn phế rồi sao?”

“Có phải là lão Tân khinh địch quá rồi hay không?”

Không biết vị khách nữ nào vô ý thốt lên, các cô cơ bản là không cách nào chấp nhận được lão Tân cứ như vậy thua trong tay Diệp Phi sau một đòn.

Mặt Mộ Dung Phi Hùng cũng biến sắc: “Diệp Phi, vết thương của mày khỏi rồi sao?”

Diệp Phi không nói lời thừa thãi, thân thể lóe lên, ngay lập tức đã đứng trước mặt Mộ Dung Phi Hùng.

Ngay lúc đó, hai người đàn ông mặc đồ đen cũng xông ra, không nói gì lập tức rút dao công kích chỗ hiểm của Diệp Phi.

Dao nhọn cộng thêm năng lực và sự ăn ý kia thật không chê chỗ nào được, không hề lơ là tấn công.

“Đùng, đùng!” Diệp Phi không thèm để ý, tay trái hời hợt †úm hai cái.

Sau hai đòn giòn vang, hai gã đàn ông áo đen kêu lên đầy đau đớn, cổ tay xuất hiện năm lỗ máu.

Dao găm rơi khỏi tay, cánh tay trở nên tàn tật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.