Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 963:




Chương 963:

Trần Phi Lang nghiêm giọng quát lên: “Thẩm Đông Tinh, đừng khinh người quá đáng”

Anh ta hận không thể đánh trả được, cũng tin tưởng có thể đánh ngã Diệp Phi, dù gì đi chăng nữa Thẩm Đông Tinh cũng là chủ của nhà họ Thẩm, còn có mối quan hệ với võ minh nên anh ta không dám ra tay.

Nếu không đệ tử liên đoàn võ thuật Nam Lăng cũng sẽ nhận định anh ta có ý xúc phạm, đến lúc đó đừng nói tân nhiệm hội trưởng mà ngay cả anh cả Cuồng Hùng cũng sẽ chặt chân anh ta.

Vì vậy anh ta chỉ có thể mạnh miệng: “Tao nhường nhịn mày không có nghĩa là tao sợ mày, vì một người ngoài mà trở mặt, đầu óc của mày bị úng nước rồi à”

“Bốp!” Thẩm Đông Tỉnh lại tát một cái nữa, từ khóe miệng Trần Phi Lang có máu chảy ra: “Người ngoài? Đắc tội với anh Phàm, chính là đắc tội với Thẩm Đông Tỉnh tao, cũng là đắc tội với nhà họ thẩm”

Nếu đặt trong trường hợp khác, hắn cũng không thèm trêu chọc Trần Phi Lang, cúi đầu không thấy ngẩng đầu không thấy.

Nhưng liên quan đến Diệp Phi, hắn sẽ không nể tình chút nào.

Trần Phi Lang nổi giận: “Thẩm Đông Tinh, mày định làm vậy vì một tên thầy thuốc chân đất đấy à, có đáng không?”

Anh ta giận không chịu nổi, nhưng trong lòng lại vô cùng tự tin, anh ta không tin Thẩm Đông Tinh lại vì một Diệp Phi mà đối đầu với mình.

Không phải là có dám hay không mà là có đáng giá hay không.

“Đáng giá không ư?”

Thẩm Đông Tỉnh cười lạnh: “Ông đây nói cho mày biết, chỉ cần anh Phàm cần thì tao có thể sẵn sàng cho mày một phát súng”

“Nếu bố tao có đứng ở đây, ông ấy cũng sẽ nói cho mày biết, đắc tội với anh Phàm chính là đang đắc tội với nhà họ thẩm”

“Nhưng mày lại dám dương nanh múa vuốt đắc tội với anh Phàm, nếu như bị Cuồng Hùng biết được, có lẽ sẽ mất hai chân đấy”

Trong lòng Thẩm Đông Tinh cũng biết rõ Cuồng Hùng đã quy phục Diệp Phi, Trần Phi Lang gây chuyện bị báo lên chắc sẽ bị đánh đau.

“Mày…” Sắc mặt Trần Phi Lang biến đổi, không nghĩ tới Thẩm Đông Tinh có thể vì Diệp Phi mà không màng đến bất cứ thứ gì.

Điều này chứng tỏ Diệp Phi không hề tầm thường chút nào.

Chẳng lẽ chính mình đá trúng bàn sắt rồi sao”

Anh ta vô thức nhìn về phía Vương Tông Nguyên.

Vương Tông Nguyên vội vàng lắp bắp nói: “Cậu Trần, thằng nhãi này chỉ là một bác sĩ, còn là nhân viên của tôi, thật sự không hề có bối cảnh gì”

Liễu Nguyệt Linh cũng phụ họa theo: “Điều này tôi có thể chứng minh được, nhà Diệp Phi chỉ là nhà buôn bán trà thảo mộc”

Thằng nhóc nghèo”

Thẩm Đông Tinh sẽ bảo vệ đến như vậy sao”

Chắc chắn vẫn còn gì đó không điều tra ra được.

Sắc mặt Trần Phi Lang vô cùng xấu. Sau đó nghiến răng nghiến lợi, quyết định đi hỏi anh cả Cuồng Hùng rồi nói tiếp.

Anh ta xoa xoa khuôn mặt đang đau đớn, giọng nói trầm xuống: “Hôm nay tao chịu thiệt, đi thôi.”

Anh ta dẫn Vương Tông Nguyên định rời đi.

“Đứng lại”

Diệp Phi vẫn đang im lặng nãy giờ mở miệng: “Ai bảo với mày là chuyện đến đây là xong rồi?”

Trong chớp mắt, một tầng khí thế vô hình bao quanh người Diệp Phi.

Mấy chục người đang vây quanh đều tự giác hạ mình chờ đợi, không kìm được nín thở.

Trần Phi Lang quay đầu nhìn Diệp Phi lớn giọng: “Tao đã chịu thiệt rồi, mày còn muốn gì nữa?”

Diệp Phi không quan tâm ánh mắt châm chọc của mọi người, chắp hai tay sau lưng tiến lên một bước: “Mặt, tôi sẽ không đánh, nhưng cậu muốn đánh gãy một tay của tôi thì chuyện này vẫn chưa xong đâu”

“Nếu như tôi thật sự không có tài cán gì, hoặc không có Thẩm Đông Tinh xuất hiện thì bây giờ chỉ sợ khuôn mặt đã bị đánh sưng lên, tay cũng bị chặt đứt rồi”

“Tôi là người có thù tất báo, có một số chuyện mặc dù chưa xảy ra nhưng trong lòng tôi đã có bóng ma”

“Cho nên hôm nay nếu không chặt đứt một tay của cậu thì chuyện này sẽ không xong đâu…”

Nụ cười Diệp Phi rất dịu dàng, giọng nói rất ôn hòa nhưng từng chữ lại mang theo sát khí.

Sắc mặt đám người Trần Phi Lang đều biến đổi lớn.

Thẩm Đông Tinh cười cười, đại ca rốt cuộc vẫn là đại ca.

Lý Mạt Mạt vừa mới thở phào trong lòng, không ngờ Diệp Phi lại quen biết Thẩm Đông Tinh, có thể may mắn nhặt về được nửa cái mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.