Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 944:




CHương 944:

Diệp Phi cũng lười để ý, chỉ âm thầm vận chuyển “Thái Cực kinh” để cho bản thân sớm khôi phục thể lực.

Trịnh Tư Nguyệt điêu ngoa nhìn Mặc Thiên Hùng: “Tôi mặc kệ ông là ai, tóm lại phải để Diệp Phi lại, ông dám dẫn đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo “

“Vốn dĩ muốn giữ lại cho nhà họ Trịnh chút mặt mũi, để các người không đến nỗi nhục nhã không dám gặp người”

Đối mặt với sự lên án mãnh liệt của quần chúng, Mặc Thiên Hùng vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Kết quả các người lại dùng pháp luật uy hiếp tôi, còn nói lý lẽ, công lý. Được, tôi cho mấy người thấy pháp luật, thấy công lý”

Mặc Thiên Hùng đưa tay tìm tòi, rồi cầm máy tính bảng từ tay đệ tử, mở ra một phần mềm, mở miệng đọc: “Mùng hai tháng mười, Trịnh Tuấn Khanh và Diêp Phàm xung đột trên hội đấu giá, sau đó Trịnh Tuấn Khanh lại dựa vào Lăng Thiên Thuỷ, mua chuộc Thanh Lang, mai phục giết Diệp Phi”

“Mùng năm tháng Mười, Trịnh Tuấn Khanh ra lệnh cho Lăng Thiên Thuỷ phái ra Sakai Yukiko lẻn vào biệt thự Phi Long ám sát Diệp Phi.”

“Mười bốn tháng mười, cũng chính là hôm nay, Trịnh Tuấn Khanh để cho Miyamoto hạ độc giết Diệp Phi, còn đặt thuốc nổ trên du thuyền muốn giết người diệt khẩu”

“Theo điều tra, Lăng Thiên Thuỷ là con cờ do Huyết Y môn sắp xếp vào Nam Lăng, nhiều lần vi phạm lệnh cấm, vận chuyển thuốc mới và thu thập phương thuốc cổ bán cho Nhật Bản: “Theo điều tra, Trịnh Tuấn Khanh thu được từ Lăng Thiên Tuyết mười tám loại lợi ích, giá trị lên đến 35 triệu tỷ. Tuân trước còn lấy danh nghĩa là người của Huyết Y môn tham gia đấu giá núi Vân Đỉnh…”

“Theo điều tra, Trịnh Tuấn Khanh còn có ý đồ bắt tay với Miyamoyo Saburo để mở tiệm thuốc tại Long Đô”

Nghe được Mặc Thiên Hùng một hơi phơi bày những việc phạm pháp của Trịnh Tuấn Khanh, Trịnh Càn Không và phó cục trưởng Viên biến sắc. Ngoại trừ không nghĩ tới Trịnh Tuấn Khanh lại bị cuốn vào sâu như vậy ra thì còn kinh ngạc với việc Mặc Thiên Hùng lại biết nhiều như thế.

Trịnh Tuấn Khanh run rẩy, cảm giác đau đớn từ miệng vết thương truyền tới.

Trịnh Càn Không khoé miệng giật giật, găng nặn ra một nụ cười nói: “Lão Mặc, là tôi lắm mồm, thật xin lỗi, ông dẫn Diệp Phi mang đi đi”

Mặc Thiên Hùng nhìn phó cục trưởng Viên nói: “Trịnh Tuấn Khanh và Lăng Thiên Thuỷ nhiều lần ám hại Diệp Phi, hôm nay cậu ấy không nên tới đây đòi công bằng hay sao?”

Chất vấn liên tục trút xuống. Phó cục trưởng Viên mí mắt giật giật, xấu hổ lùi về phía sau, không dám tiếp tục lên tiếng.

Mặc Thiên Hùng nhìn Trịnh Tuấn Khanh: “Cậu không ngừng ép chết người ta thì không sao, bây giờ người ta muốn phế đi tay của cậu thì có vấn đề hả?”

“Việc làm của Diệp Phi tuy quá khích nhưng là bị bức đến đường cùng, các người không thuận theo vì thế mà nhả ra lại còn muốn bắt người đền tội?”

Mặc Thiên Hùng cười lạnh: “Thật sự coi mình là ông trời hả?”

Trịnh Càn Khôn áp chế không được nói: “Được rồi, lão Mặc, chuyện dừng lại ở đây đi?”

“Chậm rồi” Mặc Thiên Hùng không dừng lại, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Các người muốn làm việc theo luật thì bây giờ lập tức làm việc theo luật.”

“Diệp Đường có lý do hoài nghi Trịnh Tuấn Khanh cấu kết ngoại địch, gây hại cho lợi ích của Thần Châu, Diệp Đường sẽ bắt người để tiếp tục điều tra”

“Trịnh Tư Nguyệt cầm súng trước mặt mọi người bắn bị thương người đang chấp hành nhiệm vụ của Diệp Đường, tôi hoài nghĩ cô ta có địch ý với Diệp Đường.”

Mặc Thiên Hùng chắc nịch nói: “Đệ tử của Diệp Đường, thà đổ máu chứ không rơi lệ”

Trịnh Càn Khôn lạnh lùng quát: “Người của Diệp đường”

Ai? Diệp Phi?”

Mặc Thiên Hùng đưa máy tính bảng cho thuộc hạ, nói: “Không sai”

Trịnh Thịnh Trang hô lên: “Không thể nào? Anh ta chỉ là một bác sĩ, làm sao có thể là đệ tử của Diệp Đường? Ông làm sao chứng minh được?”

Mặc Thiên Hùng đơn giản nói: “Đây là cơ mật của Diệp Đường”

Trịnh Càn Khôn tay nắm chặt nói: “Ông nói phải là phải, không phải là không phải chắc?”

Mặc Thiên Hùng ngắn gọn nói: “Ông có thể cáo trạng”

“Người đâu, bắt lấy”

Hơn mười tinh anh của Diệp Đường mặt mày vô cảm tiến tới, không có khí thế tựa như hổ sói, nhưng lại lạnh nhạt mà toát ra sự cường đại.

Mấy ông ta vệ sĩ của Trịnh Thị theo bản năng muốn cản lại, kết quả lại chỉ có một loạt tiếng súng vang lên. Tinh anh của Diệp Đường không do dự nổ súng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.