Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 936:




Chương 936:

Giang Hoành Độ vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu”

Diệp Phi không nói gì nữa, xoay người lên bờ, chui vào trong một chiếc xe.

Giang Hoành Độ vội hỏi một tiếng: “Diệp Phi, cậu đi đâu đấy?

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đêm: “Trăng thanh gió mát, rất hợp để giết người ..”

Anh giãm chân ga nhanh chóng rời khỏi bến tàu, sau đó phóng đến khách sạn Hoàng Đình cách đây 18km…

9 giờ tối, trong sảnh lớn tổ chức yến hội của khách sạn Hoàng Đình có sức chứa trăm người.

Đèn đuốc được thắp sáng trưng, mọi người đang ăn uống linh đình, không khí rất náo nhiệt.

Khách khứa tốp năm tốp ba tụ tập đứng nói chuyện chính trị.

Mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng ríu rít giống như khổng tước đang khoe bộ lông mĩ miều của mình.

Mấy người đàn ông có sự nghiệp thành công hoặc bối cảnh hiển hách đều ngửa đầu ưỡn ngực, người này có vẻ nho nhã lễ độ hơn người kia.

Có thể thấy được Trịnh Tuấn Khanh mặc tây trang đứng ở giữa, Trịnh Thịnh Trang đang đứng nói chuyện với mấy người đàn ông trung niên.

Mấy người đàn ông vừa nói mấy câu khách sáo, vừa trộm nhìn Trịnh Thịnh Trang.

Tuy rằng Trịnh Thịnh Trang bị bệnh một thời gian, dáng người gây ốm hơn không ít, nhưng vẫn tràn ngập hương vị phụ nữ.

Giày cao gót màu đen phối với tất chân cùng màu, tất chân màu đen bọc lấy hai chân thon dài trắng nõn, đường cong mê người kéo dài đến váy ngắn màu đen.

Nếu như không biết đối phương là người mà mình không thể đắc tội, bọn họ đều muốn nuốt sống Trịnh Thịnh Trang.

“Cô Trịnh, chúc mừng cô đã khỏe lại”

“Đúng vậy, cô Trịnh không sao là vinh hạnh của chúng tôi.”

“Cô Trịnh, hy vọng cô sớm ngày quay lại xử lý cục diện”

“Cậu Trịnh, cũng chúc cậu sớm phát triển kế hoạch lớn tại Nam Lăng”

Lúc này, trên mặt mấy người viện trưởng Hoàng tươi cười bưng chén rượu chúc mừng Trịnh Thịnh Trang và Trịnh Tuấn Khanh.

“Cảm ơn mọi người, mọi người không rời bỏ tôi, Thịnh Trang nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng”

Trịnh Thịnh Trang không những nể mặt người khác, mà ngược lại còn vô cùng thân thiết nhiệt tình nâng ly chạm cốc với mọi người.

Sau khi Nam Lăng bị Chu Trường Sinh dọn dẹp một lượt, Trịnh Thịnh Trang rất cần chó săn là viện trưởng Hoàng này hỗ trợ, nếu không cô ta ngay cả nơi để dừng chân cũng không có.

“Cô Trịnh khách sáo rồi, phục vụ cô là vinh hạnh của chúng tôi.”

Viện trưởng Hoàng thụ sủng nhược kinh, ông ta vừa cúi đầu khom lưng, vừa trung thành nói: “Cho dù cô Trịnh có thế nào thì chúng tôi vẫn là người của cô.”

Mấy người đi theo cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng, cho dù thế giới thay đổi ra sao, chúng tôi cũng là người của cô Trịnh”

“Không tệ, lão Hoàng, tính giác ngộ cao đấy”

Trịnh Thịnh Trang vừa lòng gật đầu, sau đó võ vai viện trưởng Hoàng: “Yên tâm đi, thứ mọi người mất đi, tôi nhất định sẽ đòi lại cho mọi người.”

“Lần này bị Chu Trường Sinh lợi dụng lúc lơ là để đâm một dao, khiến chúng ta tổn thất lợi ích và nhân lực, nhưng không có nghĩa chúng ta sẽ thua”

Trịnh Tuấn Khanh nhàn nhạt mở miệng: “Chú Tư của chúng tôi đêm nay cũng tới Nam Lăng, chú ấy sẽ triệu tập bạn bè và đồng nghiệp cũ để giúp chúng ta mở rộng quan hệ ở khắp Nam Lăng”

“Ở Nam Lăng có những nguyên lão đó che chở, cho dù chúng ta không thể lật đổ Chu Trường Sinh thì cũng có thể cướp lại những thứ đã mất lần nữa”

Trên mặt anh ta hiện lên một tia tự tin.

“Quá tốt rồi, thật tốt quá!”

Mấy người bọn viện trưởng Hoàng vừa nghe đã mừng rỡ như điên: “Cảm ơn cô Trịnh, cảm ơn cậu Trịnh”

Hiển nhiên bọn họ đều biết Trịnh Càn Khôn là ai, đây chính là người từ Long Đô đóng góp nhiều công lao cho Nam Lăng, có vô số quan hệ và đệ tử ở Nam Lăng.

Nếu ông ta không ngại dùng mặt mũi của mình để giúp đỡ, vậy Chu Trường Sinh sẽ không thể áp chế bọn họ, vị trí và quyền lực đã bị mất đi sẽ trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.