Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 921:




Chương 921:

Sau khi châm đâm vào thì có hai luông khói đen bay lên.

Diệp Phi cầm khăn tay lên lau đi sau đó ném vào sọt rác.

Vẻ mặt Lý Đại Dũng đã trở nên tốt hơn.

Diệp Phi không hề ngừng nghỉ, nâng Lý Đại Dũng lên trên sofa, sau đó giải độc cho Lý Mạt Mạt và những người khác.

Ba tiếng sau, cuối cùng Diệp Phi cũng giải hết được chất độc trong người của cả năm người, cứu Lý Mạt Mạt và những người khác thoát khỏi sự nguy hiểm.

Chỉ là anh cũng đã mệt đến mức sức cùng lực kiệt.

“Reng!” Lúc này một cuộc điện thoại gọi đến, Diệp Phi cầm điện thoại lên nghe, rất nhanh đã nghe thấy giọng của Vương Hân Viên: “Hội trưởng Diệp, không hay rồi, nửa tiếng trước Kỳ Kỳ đang quay phim thì bỗng nhiên bị người ta bắt trói lên xe”

Cô ta rất là lo lắng: “Tôi còn tưởng đó là đang quay phim, sau khi xe đi một vòng sẽ quay về, không ngờ lại mất tích”

“Sao cơ?”

Diệp Phi chấn động hoảng sợ: “Kỳ Kỳ cũng xảy ra chuyện sao?”

Anh đang định gọi người giúp đỡ lại nhận ra một vấn đề.

Lý Mạt Mạt trúng độc hẳn là nên gọi điện đến bệnh viện trước, sao lúc đó lại gọi mình đến đây giải độc chứ?

Nhưng mà bản thân cô ấy không biết là mình biết chữa bệnh.

Rõ ràng là có người uy hiếp cô ấy nói vậy.

Lại nghĩ đến hàn độc trong người của cả nhà Lý Đại Dũng, Diệp Phi bỗng chốc giật mình.

Trong nhà này có kẻ thù, hơn nữa vẫn đang theo dõi mình… chờ thời cơ ra tay.

Diệp Phi theo bản năng lùi về phía sau.

“Xoẹt!” Gần như cùng lúc đó Miyamoto Saburo bước ra khỏi chỗ tối, tay phải bỗng nhiên thò ra chụp về phía tử huyệt trên người Diệp Phi.

Ra tay rất tàn nhẫn, gần như muốn một chiêu dồn Diệp Phi vào chỗ chết.

Diệp Phi không kịp trốn tránh đưa hai tay ra đỡ, rầm một cái, anh bị Miyamoto Saburo đánh bay ra ngoài.

Cánh tay đau nhức, máu chảy trong người quản quại, Diệp Phi bỗng kêu lên một tiếng rồi đau đớn rồi ngã xuống đất, suýt chút nữa đã phun ra máu.

Làm cả nhà năm người Lý Đại Dũng để Diệp Phi giải độc đã khiến Diệp Phi mất đi đến tám phần sức lực.

“Tôi còn tưởng cậu khó chơi thế nào chứ, ai ngờ là ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi vậy chứ”

Miyamoto Saburo cười gắn đi đến gần Diệp Phi: “Xem ra nhóm Noriko Shizuka đúng là bị mày giấu đi”

“Lăng Thiên Thủy đánh giá cao mày, cậu chủ Trịnh cũng đánh giá cao mày.”

Hắn như mèo vờn chuột nhìn Diệp Phi: “Tuy là y thuật của mày khiến tao rất bất ngờ, nhưng mà nếu người đã chết thì chuyện gì cũng không còn ý nghĩa nữa”

Khóe miệng Diệp Phi không ngừng giật giật: “Các người đúng là hèn hạ vô sỉ, ngang nhiên dám bắt cả nhà chú Dũng làm con tin”

“Mày sai rồi, trừ cả nhà Lý Đại Dũng ra thì còn cả cô em vợ của mày nữa”

Lúc này tivi trong phòng khách sáng lên, chỉ thấy Lăng Thiên Thủy xuất hiện trên một con thuyền, trên thuyền trừ cô †a và vài thành viên của Thiên Lang Hội thì còn có một gương mặt quen thuộc khác.

Đường Kỳ Kỳ.

Một cô gái mặc sườn xám bị trói buộc, trong mi: nhét vải, còn bị trói như bánh chưng cố định vào ghế.

Vẻ mặt Diệp Phi hoàn toàn thay đổi: ‘Lăng Thiên Thủy, có ân oán gì thì cứ nhằm vào tôi, cô bắt Đường Kỳ Kỳ làm gì? Có thể có chút đạo nghĩa không?”

Lăng Thiên Thủy cười duyên một cái: “Tôi là phụ nữ, không cần quan tâm đạo nghĩa gì cả”

Diệp Phi rống hận: “Cô ấy vô tội”

“Vô tội cũng chẳng sao cả, quan trọng là… có thể khống chế mày”

Lăng Thiên Thủy ung dung mở miệng: “Tao sợ là cả nhà Lý Đại Dũng không đủ sức nặng, nên tao bắt nó tới để làm con tin”

“Cô ấy là con cháu của Đường Môn, là em gái của Đường Nhược Tuyết.”

Diệp Phi lộ ra ý giết chóc: “Cô vô sỉ như vậy, không sợ chọc phải Đường Môn sao?”

“Tao biết cô ta là người của Đường Môn, chỉ là Đường Môn có ngàn vạn con cháu, làm sao quan tâm được nhiều vậy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.