Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 902:




Chương 902:

Kiến trúc như rồng, vô cùng uy thế, đặc biệt là ánh đèn chiếu xuống, cái bóng giống như một con rồng đen đang bay lên, cực kỳ lay động thị giác.

Viên ngọc được chế tạo từ ngọc thạch ở cổng cũng phát ra ánh sáng chiếu vào sân trước, cho người ta một cảm giác chân long nhả ngọc.

“Ting!” Diệp Phi đang muốn mở cổng, điện thoại lại rung lên, đến từ Vương Đông Sơn.

Diệp Phi không tiện bỏ cuộc gọi của ông ta, liền ra hiệu xin lỗi mọi người, đi sang một bên nghe.

“Biệt thự này thật là đẹp, tàng phong đắc thủy, thoải mái dễ chịu”

“Rồng ẩn mình bay khỏi vực, chân long nhả ngọc, kết cấu thật lớn”

“Quả nhiên tổ tiên nhà Chu từng là đế vương, sơn trang ngô đồng, biệt thự Phi Long, tất cả đều là bảo địa cực phẩm”

Nhìn biệt thự Phi Long trước mặt, mấy người Cung Diễm Quân, Vương Tông Nguyên và Liễu Nguyệt Linh không ngăn được xúc động nói một câu.

Lý Mạt Mạt cũng giật mí mắt, mặc dù ban ngày đã đi qua nhiều lần, nhưng cảm giác vào ban đêm mạnh mẽ hơn, giống như một con rồng thật muốn bay lên.

Cô không thể không thừa nhận, biệt thự Thiên Nga của mình kém xa biệt thự Phi Long trăm ngàn km.

Nhưng thấy Diệp Phi đứng bên cạnh giả vờ giả vịt gọi điện thoại, cô lại không ngừng cảm thấy buồn cười cùng trơ trẽn.

Có ý gì đây?

“Được rồi, được rồi, nhìn xong thì về thôi, bên trong sáng đèn, đừng quấy rầy chủ nhà nghỉ ngơi”

Thấy vợ và khách khứa nói chuyện, Lý Đại Dũng nhìn thoáng qua Diệp Phi, tiến lên vung hai tay muốn xua đám người đi: “Chúng ta về thôi”

Ông ta không muốn để Diệp Phi mất mặt.

Ông ta vốn còn ôm một tia hy vọng, Diệp Phi không có chắc chắn thì không dám tới đây.

Nhưng nhìn Diệp Phi đột nhiên nghe máy, ông ta liền hoàn toàn thất vọng.

Diệp Phi mượn gọi điện để che dấu.

Lý Đại Dũng thất vọng hơn nữa, cũng chỉ có thể giữ gìn chút danh dự cuối cùng cho Diệp Phi.

“Về cái gì chứ”

Hôm nay Liễu Nguyệt Linh không nể mặt Lý Đại Dũng: “Chúng ta đưa Diệp Phi về nhà, nó còn chưa vào nhà, sao chúng ta về được?”

“Ông đưa người ta về không nhìn người ta vào nhà hả?”

“Còn nữa, ông là chú nó, tôi là dì nó, nó ở biệt thự xa hoa như thế, không mời chúng ta vào ngồi lúc sao?”

“Không qua đêm, cũng nên uống cốc trà chứ…”

“Ông muốn về thì tự về đi, chúng tôi đợi, chờ Diệp Phi nói chuyện điện thoại xong rồi mời chúng tôi vào”

Liễu Nguyệt Linh quyết tâm để Diệp Phi xấu hổ tới cùng, cho anh biết cái giá của khoác lác, cũng để anh thấy nhà Lý không dễ ức hiếp.

“Bao nhiêu tuổi rồi, còn nhường nhịn Diệp Phi?”

Lý Đại Dũng nổi giận: “Bà có ý gì?”

“Chú Dũng, đừng tức giận, chuyện này không thể trách dì Linh”

Vương Tông Nguyên cười lên tiếng: “Chúng ta tới đây, là Diệp Phi nói anh ta ở biệt thự Phi Long, chúng ta tới mở mang kiến thức”

“Đúng vậy đó, là Diệp Phi muốn khoe khoang, chúng ta mới vui vẻ tham gia”

Cung Diễm Quân cũng nhìn Diệp Phi đã nói chuyện điện thoại xong, nghiền ngẫm cười: “Diệp Phi, gọi điện thoại xong rồi hả?

Có cần chúng tôi đợi thêm tí nữa không?”

“Không phải nói biệt thự Phi Long là của anh sao?

Mau mau mở cửa đi, đứng ở cổng làm gì?”

“Quên mang chìa khoá sao?”

“Kiểu biệt thự này, không phải trực tiếp điền mật mã hoặc vân tay mống mắt à?”

“Chẳng lẽ cần chìa khoá hay thẻ cổng hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.